Hạ Mộng Lộ cảm giác như đang nhai sáp, không phải do đồ ăn không ngon, mà cứ nghĩ đến chuyện hôm nay cô lại thấy chua xót. Cô và Lạc Vân Hải xem như trải qua nhiều đau khổ, phân phân hợp hợp, thật vất vả mới tiến triển được một chút, thì gặp phải tranh chấp trong gia đình. Cô biết Trình Thất không muốn thấy cô, và cô cũng không muốn thấy bà.
Trình Thất là người ngang ngược, mắt cao hơn đầu, bị cha Lạc Vân Hải nuông chiều thành hư, nhưng hai cha con nhà này chẳng những không sửa, còn càng ngày càng dung túng. Cô thì không, cô càng sẽ không ăn nói khép nép đi cầu xin tha thứ gì hết, như vậy chẳng khác gì giúp vua Trụ làm ác? Đời này, cô chưa từng ghét một người nào đến mức đó! Trình Thất mà tính người lớn gì chứ?
Thì ra hôn nhân quả thật không phải chuyện của hai người! Cô cũng không thể tìm lại cảm giác lúc ban đầu ở Phổ Đà.
Bọn nhỏ đi, trong nhà không có tiếng cười của chúng, không khí thật ảm đạm.
Hạ Mộng Lộ lắc đầu một cái, “Lạc Vân Hải, sao mẹ anh lại làm vậy?” Trước kia cô thật không biết, cho rằng dù gì Trình Thất cũng đã từng làm mẹ, nên thông cảm được cho cô, ai ngờ.... ...
Giờ, không chỉ là làm khó! Mẹ cô nói hay là ra nước ngoài với Lạc Vân Hải. Cô đã nghĩ tới, quả thật muốn rời đi ngay lúc này, nhưng cô biết, anh sẽ không đồng ý.
Hạ Mộng Lộ càng nghĩ càng thấy uất ức, cắn đũa nhìn về phía Lạc Vân Hải.
Lạc Vân Hải vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói, “Tôi biết em rất uất ức, tôi cũng không ngờ hai người sẽ đến mức nước lửa không hợp thế này, cứ như sao Hỏa đụng phải Trái Đất. Mộng Lộ, em có thể vì tôi, tạm thời nhịn một chút được không?”
“Tôi nhịn chuyện gì? Con tôi không ở đây, tôi lại không tới chỗ mẹ anh, chẳng lẽ muốn gặp bọn nhỏ còn phải lén lén lút lút sao?” Hạ Mộng Lộ im lặng lau nước mắt, nói tiếp, “Tôi cũng không buộc anh phải làm gì, nhưng à đàn ông, anh không thể giải quyết chút chuyện nàyy được sao? Chẳng lẽ phải để tôi đi nói chuyện với cha mẹ anh? Anh cảm thấy có khả năng không? Anh là con trai họ, chẳng lẽ không có khả năng thuyết phục họ sao?”
“Tôi có thể thuyết phục để chúng ta ở riêng đã là hết sức rồi!” Cô tủi thân, mẹ tủi thân, nhưng họ đều không phát hiện anh mới là người khổ nhất! Không ai thèm nghĩ cho anh một chút nào! Ngày phải đi làm, tối về còn phải nghe những chuyện nhàm chán!
Hạ Mộng Lộ hút hút lỗ mũi, ném đũa xuống, “Nhà họ Lạc mấy người căn bản là không chịu nói lý! Được! Ở riêng đúng không, chờ mẹ tôi tới, tôi sẽ ở chung với mẹ tôi. Cái nhà này, anh ở một mình đi!” Xem ra, phía Lạc Vân Hải là nói không được rồi, cô thật muốn xem rốt cuộc Trình Thất yêu đứa con trai này tới mức nào, lợi thế duy nhất của cô chính là đánh cuộc hạnh phúc của cô và anh. Không trả con cho cô, cô tình nguyện dây dưa với họ cả đời, xem ai ác hơn ai!
Hạ Mộng Lộ xoay người đi vào phòng ngủ bắt đầu thu thập hành lý.
Đáng chết! Càng ngày càng phức tạp! Lạc Vân Hải thầm mắng một câu, cũng ném đũa xuống bàn, ôm ngực nghĩ cách.
Mẹ anh từ trước giờ luôn là muốn gì được nấy, cả cha anh cũng không trấn áp được, anh làm con có thể có biện pháp gì? Mẹ vợ hình như là định tới thành phố F. Phải tìm cách giữ Mộng Lộ lại trước khi bà tới.......
“Rầm rầm rầm!”
Lạc Vân Hải đang mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếng kéo va ly của Hạ Mộng Lộ, kinh ngạc đứng dậy hỏi, “Không phải nói chờ mẹ em tới sao?’
Hạ Mộng Lộ liếc Lạc Vân Hải một cái, “Tự anh giải quyết cho tốt đi! Vẫn là câu nói kia, nếu không đón con về, thì đừng mơ tưởng tôi sẽ sống qua ngày với anh, tạm biệt!” Nói xong, cô thản nhiên bước ra cửa.
“Cái gì? Hạ Mộng Lộ, em đứng lại đó cho tôi, Hạ Mộng Lộ!” Đáng chết! Lạc Vân Hải sải bước đi theo, chắn trước mặt Hạ Mộng Lộ, khuyên, “Mộng Lộ, chúng ta có thể đừng cãi nhau không? Vất vả lắm mới ở chúng một chỗ, em không thể quý trọng thời gian tốt đẹp của chúng ta sao?”
“Thời gian tốt đẹp? Anh tự mơ đi!” Chồng gì mà cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được? Chẳng lẽ trừ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, anh ta không có chiêu khác? Thật vô dụng! Khiến cô thành một nàng dâu không hiếu thuận mẹ chồng! Cô có làm gì sai chứ? Tại sao lại bị nói như vậy?
Lạc Vân Hải biết giờ nói gì cũng không có tác dụng, thấy Hạ Mộng Lộ đi rồi, dùng nắm đấm phát tiết tất cả tức giận trong lòng. “Rầm” cánh cửa sắt cứng rắn bị lõm vào một lỗ.
Ở ngoài làm mưa làm gió, về nhà lại như ô sin, anh đã chủ động xin lỗi, chủ động ôm đồm việc nhà, vậy mà cô còn không biết đủ! Muốn đi đúng không? Đi thì đi đi! Đừng có trở lại! Làm như không có cô anh không sống nổi vậy!
Nhà Kỷ Lăng Phong.
Hai lớn hai nhỏ đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hạ Mộng Lộ ngồi trước mặt. Kỷ Lăng Phong liếc Lam Băng một cái, Kỷ Khanh Khanh liếc Kỷ Đào Đào cuối cùng lại nhìn về đối diện.
Hạ Mộng Lộ thấy vậy bèn nói, “Chuyện là vậy đó, cho nên tôi tới đây. Đào Đào Khanh Khanh, hai đứa về sau muốn ở với mẹ hay bà nội?”
“Mẹ!” Kỷ Đào Đào nói.
“Mẹ, tại sao không thể ở chung với cả mẹ và bà nội? Nhà mấy bạn khác, mọi người đều ở chung với nhau đó!”
“Bà nội của hai đứa rất ngang ngược, làm mẹ sắp hộc máu mấy lần, ở chung chắc chắn sẽ điên luôn! Bà ấy muốn hai đứa qua bên đó, cho nên.... Ngày mai hai đứa đi đi!” Lạc Vân Hải đã hứa rồi, nếu đổi ý, không biết Trình Thất sẽ gây chuyện gì nữa đây.
Kỷ Đào Đào mím môi, lắc đầu nói, “Mẹ, con không đi, con chỉ theo mẹ, mẹ ở đâu, Đào Đào ở đó!”
Kỷ Khanh Khanh cũng gật đầu, “Tụi con không muốn xa mẹ đâu!” nói xong, chạy ào vào lòng Hạ Mộng Lộ. Bà nội dù có tốt hơn nữa, cũng không thể so với mẹ.
Hạ Mộng Lộ cảm động, ôm thật chặt hai đứa nhỏ vào lòng. Cô cũng không nỡ xa chúng, nhưng sức cô quá yếu, tạm thời không thể đấu với Trình Thất, “Người nhà họ Lạc rất quá đáng, ngày mai bọn họ sẽ tới dẫn hai đứa nhỏ đi, tôi phải làm sao đây? Một khi tách ra, không biết khi nào mới.......”
Lam Băng thở dài, “Bác gái thật quá đáng! Mộng Lộ, xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho cô, vì người bác ấy hận nhất chắc chắn chính là tôi. Lúc đầu sém chút tôi đã hại chết Lạc Vân Hải.”
“Chuyện này chỉ Lạc Vân Hải có thể giải quyết!” Kỷ Lăng Phong nói.
Kỷ Đào Đào ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đế, cộng thêm thấy mẹ đỏ mắt, cũng khóc theo, “Mẹ, tụi con không muốn đi, hu hu hu hu, tụi con không muốn tới đó!”
“Mẹ....... Con rất sợ! Hu hu hu tụi con sẽ nghe lời, mẹ đừng đưa tụi con đi được không?” Kỷ Khanh Khanh ra sức lắc cánh tay Hạ Mộng Lộ. Cậu không muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở với mẹ. Không cần bà nội, không cần ông nội, không cần cha, không cần gì hết, chỉ cần mẹ thôi!
Hạ Mộng Lộ càng ôm chặt hai đứa nhỏ, gác cằm lên đầu bọn nhỏ, khóc không ra nước mắt.
“Còn một cách!” Ky Lăng Phong suy nghĩ hồi lâu, bỗng nói, “Đó là giống như trước đây, ba mẹ con cậu bỏ đi ngay trong đêm, tới một nơi không ai tìm được! Đây là biện pháp duy nhất!”
‘Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về việc bản thân tự tiện quyết định lúc chiều, cảm thấy quả thật mình rất thiếu suy nghĩ......’
‘Tôi ly hôn rồi.......’
‘Năm năm trước đã ly hôn. Sau khi trở về, trong vòng ba tháng, ngày nào tôi cũng nghĩ tới em, mỗi phút mỗi giây.... ......”
Bỏ đi?
Lần này đi, có lẽ tám mười năm sau cũng chưa chắn sẽ gặp lại. Người đàn ông kia có thể tìm cô khắp nơi như trước hay không? Nhất định se! Cho đến khi tóc trắng xóa, vẫn còn cầm hình cô tìm kiếm khắp chân trời góc bể! Anh đã ba mươi lăm, mất đi hai đứa nhỏ, chắn chắn sẽ rất khổ sở! Giờ cô đã tha thứ cho anh, nếu lại bỏ đi, cô xem anh là gì? Còn có tư cách đứng bên cạnh anh sao? Lạc Vân Hải là chồng cô, cô không thể bỏ anh lại....
Hạ Mộng Lộ khổ sở lắc đầu.
Kỷ Lăng Phong nhún vai. “Vậy không còn cách nào khác!”
“Reng reng reng.... ...”
Mờ sáng, Kỷ Lăng Phong bị tiếng chuông cửa đánh thức, xoa xoa mặt, đứng dậy bật đèn, vừa mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ là ai, đã bị đẩy mạnh sang một bên.
“Cháu tôi đâu?” Trình Thất bước vào nhà hỏi.
Phía sau là mười mấy thanh niên cao to.
Khóe mắt Kỷ Lăng Phong rút gân. Có cần gấp dữ vậy không? Trời còn chưa sáng nữa! Được rồi, anh thừa nhận, bà lão này cực kỳ thích cháu nội, trông bà cứ như đã ăn thuốc lắc.
Lạc Vân Hải lắc người vào nhà, trông có vẻ mệt mỏi, bởi vì anh cũng bị đánh thức, buộc tới đón người.
“Rầm rầm rầm!”
Trình Thất đạp mạnh vào cửa phòng ngủ.
Lam Băng đỡ bụng bất mãn hỏi, “Ai vậy? Không có lễ.... ...” sau khi thấy Trình Thất thì trợn to mắt, phản xạ có điều kiện che bụng lại.
“Là cô?”
Quả nhiên, Trình Thất thấy Lam Băng thì đen mặt chỉ vào Kỷ Lăng Phong hỏi, “Tại sao cô ta lại ở đây?”
“Mấy người bị bệnh à?” Hạ Mộng Lộ cũng mở cửa bước ra. Phiền chết! Ngủ cũng không cho người ta ngủ! Bà già này, nhất định tinh thần có vấn đề.
Trình Thất tiến lên nắm lấy lỗ tai Hạ Mộng Lộ thét to, “Cô dám để cháu tôi ở chung với kẻ thù giết cha nó?” vừa nói xong đã tát cô một cái.
“Mẹ! Mẹ đã nói sẽ không làm ầm lên đó!” Lạc Vân Hải nhìn Lam Băng một cái, kéo Trình Thất ra sau. Sao cứ hễ chút là đánh người?
“Mấy người.......” Trình Thất đỡ trán, ngả vào người Lạc Vân Hải, “Ôi, đầu tôi! Hạ Mộng Lộ, cô nhìn lại xem cô quen những người nào? Cô gái này, năm đó sém chút giết chết chồng cô, giờ cô lại chung nhà với nó! Mấy người chê tôi sống lâu quá đúng không? Hả?” Tiếng ‘Hả’ cuối cùng, cơ hồ rống bay cả căn nhà.
Hạ Mộng Lộ thấy Trình Thất tức sắp xỉu, bèn vội vàng kéo Lam Băng vào phòng, đóng kín cửa, không kiên nhẫn nói, “Rốt cuộc bà muốn làm gì? Giờ cô ấy đã hối cải, chỉ muốn sinh con sống qua ngày. Hơn nữa đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan tới bà!” Cô quen bạn bè thế nào còn cần bà ta cho phép sao?
Trình Thất khoát tay nói, “Tôi lười đôi co với mấy người! Giao cháu tôi ra đây!” vừa nói vừa đè ngực. Sớm muộn gì cũng bị bọn chúng làm cho tức chết!
Lạc Vân Hải nhìn Hạ Mộng Lộ xin lỗi, cũng may cô không đáp trả cái tát của mẹ anh trước mặt mọi người, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra ẩu đả. Chẳng lẽ kiếp trước hai người này là kẻ thù không đội trời chung?
“Hu hu hu hu, bà nội, tụi con không đi, tụi con muốn ở với mẹ!” Kỷ Đào Đào chạy ra khỏi phòng, ôm chặt đùi Hạ Mộng Lộ, khóc nói.
Trình Thất thấy vậy, vội thay khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm trước mặt Kỷ Đào Đào nói, “Đào Đào, tới chỗ bà nội chơi đi! Bà nội rất nhớ hai đứa! Tới đây!”
“Bà nội, tụi con không đi! Bà nội đừng bắt nạt mẹ con nữa hu hu hu!” Kỷ Khanh Khanh đứng chắn trước mặt Hạ Mộng Lộ. Tại sao bà nội lại đánh mẹ? Giờ cậu thực sự rất sợ bà nội.
Hạ Mộng Lộ sờ sờ đầu bọn nhỏ, nhìn Lạc Vân Hải đầy thất vọng, đẩy hai đứa nhỏ tới, “Đi đi!” sau đó xoay người vào phòng, khóa cửa.
“Mẹ....... Mẹ mở cửa đi! Hu hu hu hu, tụi con không muốn đi.......”
Lạc Vân Hải khom lưng ôm lấy hai đứa nhỏ, sải bước đi ra ngoài.
“Hu hu hu hu mẹ ơi.... .... Buông con ra....... Mẹ ơi......”
Trình Thất đứng dậy, trợn mắt nhìn Kỷ Lăng Phong một cái, rồi dẫn cấp dưới đi.
Kỷ Lăng Phong gãi gãi ót. Cuộc sống này đúng là càng ngày càng mệt mỏi! Đều do anh không có bản lĩnh, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không giữ được.
Lạc Vân Hải, anh làm như vậy chỉ càng kéo xa khoảng cách của hai người mà thôi!
Dĩ nhiên, anh hiểu xưa nay tình và hiếu khó vẹn toàn cả đôi bên!
Lạc Vân Hải trầm mặc nhét hai đứa nhỏ vào xe Trình Thất, thấy bọn nhỏ trơ mắt nhìn anh, cứ có cảm giác như một đi không trở lại! Anh tức giận đóng sầm cửa xe, nói với Trình Thất, “Giờ mẹ hài lòng chưa? Quan hệ giữa con và Mộng Lộ vì mẹ mà càng ngày càng căng. Con là mẹ hoài thai chín tháng mười ngày sinh ra, nhưng gần đây những hành động của mẹ khiến con càng ngày càng cảm thấy, con không phải con ruột mẹ. Mẹ thật sự rất quá đáng! Mỗi ngày Mộng Lộ đều nói với bọn nhỏ mẹ là một bà nội tốt, sẽ dẫn bọn nhỏ đi thăm mẹ, nếu không lần đó bọn nhỏ cũng sẽ không chịu theo con về nhà gặp mẹ. Giờ chính mẹ đã tự làm hỏng hình tượng của mình rồi! Lòng con đang rất đau! Nếu như mẹ thật muốn nhìn thấy con trai mẹ cô đơn tới già, thì mẹ cứ tiếp tục như vậy đi!” Nói xong, anh xoay người bước lên một chiếc xe khác.
Là anh không xứng với Mộng Lộ. Anh luôn tổn thương cô, phụ bạc cô. Anh biết cô đã hoàn toàn thất vọng về anh. Trong lòng cô, anh không phải người chồng tốt, trong mắt cha mẹ, anh cũng không phải đứa con ngoan, trong lòng bọn nhỏ, anh càng không phải người cha tốt. Không một ai chân chính đứng ở góc độ của anh để suy xét vấn đề.
Anh không biết rốt cuộc phải làm sao mới có thể giải quyết những tranh cãi này, cứ bị kẹp ở giữa như vậy, thực sự rất mệt mỏi.
Trình Thất cau mày nhìn theo bóng lưng Lạc Vân Hải. Chẳng lẽ muốn đi tìm đứa con gái kia nói xin lỗi, rồi đưa hai đứa nhỏ về sao? Tức cười!
“Bà nội, hu hu hu, bà nội đừng đánh mẹ con nữa! Mẹ con sẽ rất đau khổ!”
“Mẹ không phải người xấu hu hu hu tại sao bà nội lại đánh mẹ.......”
Trình Thất ngồi vào xe, ôm hai đứa nhỏ nói, “Mẹ hai đứa không nghe lời, làm nhiều chuyện không đứng đắn nên mới bị đánh. Về sau không cho phép lui tới với Lam Băng nữa, biết không? Lúc trước chính cô ta sém chút hại chết cha hai đứa, bà nội không giết cô ta đã là nhân từ, lần này tạm tha cô ta một mạng, lần sau còn dám lởn vởn trước mặt bà nội, bà nội sẽ đập chết cô ta! Còn mẹ hai đứa, đừng nhắc tới trước mặt bà nội nữa! Thấy mẹ chồng không kính trà không nói còn dám khiêu chiến! Còn dám nói chuyện không biết lớn nhỏ như vậy, chờ xem bà nội trừng trị như thế nào!”
Chẳng khác gì một con vật chưa được thuần dưỡng!
Không sai, con vật! Có đứa con dâu nào suốt ngày chỉ vào mặt mẹ chồng kêu bà già này, bà già kia không? Vừa nghĩ tới đã tức muốn nổ phổi rồi!