Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 120: Bữa tiệc hải sản lớn



Edit: Tagoon

Tuy rằng trận đại chiến mấy ngày trước đã đuổi hết cá tôm ở phụ cận bộ lạc Bờ Cát đi, nhưng bọn chúng rất nhanh lại quay trở về. Cho nên không bao lâu kể từ khi bộ lạc Bờ Cát nhận được mệnh lệnh của Hải Phong, bọn họ đã bắt về được rất nhiều cá.

Bọn họ chất thành một đống lớn trước mặt Hải Phong.

"Ngươi...... Cá đã bắt xong." Hải Phong nhìn về phía Chu Tịch.

"Sao lại chỉ có cá?" Chu Tịch hỏi.

Hải Phong mặt đầy nghi hoặc.

Chu Tịch nói: "Ta còn muốn cua, tôm, và cả những thứ khác có thể ăn."

Trong biển, thứ có thể ăn rất nhiều, nhưng cá tuyệt đối là ăn ngon nhất, tôm cua giáp xác gì đó làm sao ngon được bằng?

Hải Phong cảm thấy Chu Tịch bắt hắn đi tìm cái khác, căn bản chính là cố ý gây khó dễ.

Nhưng dù là như vậy, hắn cũng không còn cách nào......

Hắn đành sai người bộ lạc Bờ Cát đi bắt tiếp.

Người bộ lạc Bờ Cát và Hải Phong giống nhau đều có chút bất mãn, nhưng Hải Thần đại nhân cường đại của bọn họ cũng đã như vậy rồi...... Bọn họ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đi bắt lại thứ khác.

Bọn họ quyết định bắt một vài thứ không thể ăn cho người này!

Suy nghĩ của người Bộ lạc Bờ Cát Chu Tịch cũng không biết. Chỗ cá đó một phần vừa rời khỏi nước biển đã chết ngay, nhưng cũng có chút còn sống. Chu Tịch nhìn qua Hùng Dã.

Hùng Dã nghĩ đến Chu Tịch không thể sát sinh, ngay lập tức nói: "Ta đi mổ cá!"

Y mổ cá vô cùng thuần thục, rất nhanh đã xử lý xong toàn bộ. Chu Tịch thấy thế, sai người đun nước, sau đó xát muối lên mấy con có chất thịt tươi ngon, đặt trên giá chưng hấp ăn.

Hấp là biện pháp tốt nhất có thể giữ lại tiên vị của hải sản, đương nhiên cũng không thể hấp hết toàn bộ...... Trong đống đó có cá hố, Chu Tịch ướp muối, còn đem số lúa mạch không còn thừa nhiều lắm ra bảo Hùng Dã giã nát thành bột, sau đó làm cá hố tẩm bột chiên trong chảo dầu.

Hắn còn thuận tay rán mấy cái bánh bột mỏng. Bánh này hắn làm theo cách đơn giản nhất, cho nước vào bột mì quấy lỏng, sau đó tráng trong nồi là xong.

Cá hố chiên lâu một chút là có thể khiến xương cốt giòn tan, gói bằng bánh bột ăn vào hương vị ngon vô cùng.

Vừa mới trải qua sự tình cực kỳ vui sướng, lúc này Chu Tịch cực kỳ hạnh phúc nấu đồ ăn ngon cho Hùng Dã.

"Thật thơm!" Hùng Dã cũng rất kích động, ánh mắt dừng ở cá hố chiên rốt cuộc không dời ra nổi —— So với cá hấp, cá hố chiên thật sự quá thơm!

Chu Tịch thấy thế, gắp mấy miếng cá hố chiên cho y: "Thứ này hơi dầu mỡ, ăn ít một chút."

"Vì sao dầu mỡ thì phải ăn ít?" Hùng Dã khó hiểu.

"Sẽ không thoải mái." Chu Tịch nói. Hắn sợ Hùng Dã tiêu chảy.

"Ta ăn dầu mỡ tuyệt đối sẽ không có chuyện không thoải mái." Hùng Dã nói: "Ăn sẽ rất no rất thoải mái."

Chu Tịch nhìn Hùng Dã, đột nhiên ý thức được tố chất thân thể của Hùng Dã so với người thường trên địa cầu chẳng biết tốt hơn bao nhiêu lần. Đây còn chưa tính, nơi này còn rất huyền huyễn, rất không khoa học —— Thương của Hùng Dã đều đã được hắn trị khỏi.

Lúc trước hắn còn suy xét cho Hùng Dã, ớt cay gì đó e là không thể ăn, bây giờ xem ra vốn không cần thiết.

Nghĩ vậy, Chu Tịch dùng bánh bột bọc cá hố chiên đưa cho Hùng Dã: "Vậy ngươi ăn nhiều một chút."

Hùng Dã cổ động ăn không ít —— Trước đó đầu tiên là lo lắng hãi hùng, sau lại trải qua một hồi "vận động", y đã sớm đói ngấu.

Phát hiện Chu Tịch không bài xích chuyện ăn loại cá này, y còn đút cho Chu Tịch một miếng.

Chu Tịch ăn không ít.

Chờ bọn họ ăn xong cá hố chiên, cá hấp cũng vừa chín.

Lúc hấp cá Chu Tịch không bỏ thêm gia vị gì, nhưng bởi vì cá rất tươi mới nên cũng không đến mức quá tanh, hắn còn rất thích.

Chu Tịch và Hùng Dã loáng cái đã xử gọn vài con cá hấp, khác nhau chính là...... Hùng Dã ăn cá đều không bao giờ lọc xương, mà Chu Tịch lúc ăn cá thì luôn thật cẩn thận gỡ hết xương ra.

Hải Phong: "......" Người này là cái kiểu gì vậy? Ăn con cá thôi mà còn phải làm cho rách việc như vậy!

Loại cá này hắn toàn ăn sống, ăn một lần cả mớ có được không! Bọn họ không thể sảng khoái một chút sao?

Ừ thì, bọn họ ăn tuy rằng một chút cũng không sảng khoái, nhưng hương vị này ngửi thật sự quá thơm.

Cá hấp thì bỏ đi, hắn về sau có thể tự làm để ăn, nhưng cá hố chiên kia...... Thứ giống như nước bên trong nồi hắn không biết là cái gì, bột phấn trắng trắng kia lại càng không biết, hắn chỉ biết cá chiên ra thật sự quá thơm!

Hải Phong vẫn luôn sống ở trong biển, trước kia ăn con cá nướng cũng cảm thấy phá lệ mỹ vị, lúc này nước miếng cũng phải chảy xuống!

Mà lúc này, người bộ lạc Bờ Cát đã trở lại.

Bộ lạc Bờ Cát mang về rất nhiều...... Thứ bọn họ cảm thấy không thể ăn.

Ví dụ như tôm hùm và cua bên ngoài có một tầng xác cứng, ví dụ như hàu sống nhìn cực kì xấu giống hệt cục đá, không dễ mở ra lại chỉ có chút xíu thịt, còn có nhím biển toàn thân phủ đầy gai......

Chu Tịch vô cùng hài lòng.

Duy nhất tương đối phiền toái chính là hắn không thể sát sinh......

Chu Tịch đơn giản nói một chút phương pháp xử lý, sau đó bảo Hùng Dã xử lý hết tất cả chỗ kia, tiếp theo nên hấp thì hấp, nên chiên xào thì chiên xào.

Tỷ như nghêu sò trai các loại, Chu Tịch bảo Hùng Dã nấu trong nước, sau đó khều thịt ra rồi xào cùng với ớt cay.

Ở trên địa cầu, các cửa hàng bán nghêu xào bình thường đều để cả vỏ. Cơ mà xào như vậy một nồi cũng không ăn được bao nhiêu...... Chu Tịch sai người khêu thịt, sau đó trực tiếp xào.

Hải Phong lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Người bộ lạc Bờ Cát cũng thèm giống hắn, cả đám mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn Chu Tịch.

Mấy thứ này bọn họ bình thường cũng ăn, nhưng giống nhau đều nướng lên, cảm thấy quá ít thịt ăn thật rắc rối, nhưng bây giờ...... Cái này thoạt nhìn ăn quá ngon!

Chu Tịch và Hùng Dã ăn uống liên tục suốt mấy tiếng.

Bộ lạc Đại Hùng hoặc nhiều hoặc ít được chia cho một chút, còn học Chu Tịch làm cá hấp ăn, bộ lạc Bờ Cát và Hải Phong lại chỉ có thể nhìn.

Chờ rốt cuộc ăn xong, trời đã tối rồi.

Chu Tịch lần này ăn nhiều xưa nay chưa từng có —— Phía trước đại chiến một hồi tiêu hao của hắn rất nhiều thể lực.

Trước kia ở bộ lạc Đại Hùng, Chu Tịch ăn uống không chỉ bắt bẻ mà còn ăn rất ít, hiện giờ thấy hắn ăn khoẻ như vậy, người bộ lạc Đại Hùng đều sợ đến phát ngốc.

Chẳng qua chuyện của Chu Tịch khiến bọn họ sợ hãi quá nhiều, bọn họ rất nhanh đã tập mãi thành thói quen, chỉ tranh nhau dựng cho Chu Tịch một căn nhà.

Cắm cọc gỗ xuống mặt đất, cuối cùng ở bên trên đắp lên một tầng da thú, một cái phòng ở đơn giản đã coi như xong. Vì để Chu Tịch ngủ được thoải mái, những người này còn ở bên trong đốt một đống lửa trừ hơi ẩm.

Chu Tịch cảm thấy bọn họ ngày càng có năng lực!

Hắn đang định kéo Hùng Dã đi ngủ, Trư Chiến lại tới.

Trư Chiến nét mặt nhìn có chút rối rắm...... Chu Tịch hỏi: "Có việc sao?"

Trư Chiến nói: "Có việc...... Chu Tịch, ngươi có thể đưa ta qua sông hay không?"

Sau đó, hắn lại nói tiếp: "Chu Tịch, ta muốn trở về tìm nữ nhân và hài tử của ta. Ngươi giúp ta, về sau chỉ cần là việc trong khả năng, ta cái gì cũng nguyện ý làm."

"Có thể." Chu Tịch nói.

Trư Chiến kinh hỉ nhìn Chu Tịch.

Chu Tịch nói: "Ta có thể nhờ Hải Phong đưa ngươi qua sông, nhưng phải thêm hai ngày nữa mới được."

"Cảm ơn!" Trư Chiến đại hỉ. Chu Tịch đồng ý nhờ Hải Phong đưa hắn qua sông, hắn vô cùng cảm kích!

Còn việc phải thêm mấy ngày mới có thể xuất phát...... Chính hắn tự qua sông, mấy ngày công phu tuyệt đối là không đủ.

Huống chi, thương thế của Hải Phong hắn cũng nhìn vào trong mắt...... Chu Tịch nói phải thêm mấy ngày, hẳn là vì để Hải Phong dưỡng thương.

Yên tâm bỏ xuống một tảng đá lớn, Trư Chiến mừng rỡ không thôi. Lúc này, Chu Tịch lại nói: "Đến lúc đó ta có lẽ cũng đi cùng."

Trư Chiến kinh ngạc nhìn về phía Chu Tịch.

Chu Tịch nói: "Ta rất tò mò về đại lục Thú Nhân." Hắn đúng là rất tò mò về đại lục Thú Nhân. Nhưng hắn muốn đi chủ yếu là bởi Thú Vương tân nhiệm tên Sư Lệ kia.

Hắn muốn biết người nọ có phải thật sự là Sư Lệ hay không.

Nếu người nọ thật là Sư Lệ, Sư Lệ hiện tại như thế nào? Có thể gây bất lợi cho bộ lạc Đại Hùng không?

Lúc trước bởi vì mình như một quả bom hẹn giờ, mà thực lực của Hùng Dã còn chưa đủ mạnh, Chu Tịch đành áp ý tưởng này xuống.

Khi đó bọn họ cho dù qua được sông, sau khi đi vào đại lục Thú Nhân cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nếu vậy, bọn họ còn tới đại lục Thú Nhân làm cái gì?

Nhưng bây giờ thì khác.

Hiện giờ hắn đã "thu phục" một tên Thú Vương, có thể đưa hắn qua sông không nói, còn có cơ hội lấy được một viên Thần Thú quả......

Nếu Hùng Dã có thể trở thành Thú Vương sau khi ăn Thần Thú quả, hắn lập tức sẽ cùng Trư Chiến đi tới đại lục Thú Nhân. Nếu như không được, vậy hắn sẽ không đi.

Dù sao hắn không hề sốt ruột.

Chu Tịch rất bình tĩnh, Trư Chiến lại hưng phấn không thôi. Sau đó ngay khi hắn còn đang cao hứng, Chu Tịch đột nhiên nói: "Ta nhìn Độc Nhãn Lang không vừa mắt...... Ngươi đi đánh ả một trận đi."

"Được!" Trư Chiến lập tức đồng ý, biến thành hình thú lao tới chỗ Độc Nhãn Lang.

Hắn lúc này rất vui vẻ, xác thật muốn cùng người khác đánh một trận, phát tiết cảm xúc!

"Trư Chiến ngươi điên rồi!" Thanh âm của Độc Nhãn Lang vang lên, rất nhanh ả đã phải câm miệng, ngược lại tiếng sói tru vang lên.

Một con sói đơn độc, ngay cả lợn rừng bình thường cũng không địch nổi, càng đừng nói cự trư...... Nghe tiếng sói tru là biết ngay Độc Nhãn Lang đang dừng ở hạ phong.

Chu Tịch nhìn về phía Hùng Dã: "Ả thích nói hươu nói vượn, ngươi không cần phải để ý lời ả ta nói." Tuy rằng Hùng Dã không có kể kỹ càng tỉ mỉ, nhưng hắn cũng có thể đoán được. Lúc trước Hùng Dã nghi thần nghi quỷ nhất định là bởi vì Độc Nhãn Lang nói gì đó.

"Ta biết." Hùng Dã gật đầu, tâm tình tươi đẹp trước nay chưa từng có, lại hôn Chu Tịch một cái: "Chu Tịch, sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy chứ?"

Chu Tịch cười khẽ lên.

Hắn cũng không biết mình vì cái gì lại thích Hùng Dã như vậy, hẳn chính là đúng lúc gặp gỡ, đúng lúc thích.

Hùng Dã đáng để hắn thích.

Hắn cũng cảm thấy mình thực may mắn.

Ở mạt thế, hắn vẫn luôn cho rằng mình nhất định phải một mình lẻ loi cho đến chết, không ngờ lại không phải là như thế.

Trời cao hậu ái hắn, đưa hắn tới chỗ này không nói, còn ban cho hắn một người bạn lữ tốt như vậy.

Chu Tịch xoa xoa đầu Hùng Dã, trước khi Hùng Dã kịp biểu đạt bất mãn nói: "Chúng ta đi tu luyện."

Hùng Dã lập tức quên béng chuyện phải tỏ vẻ mình bất mãn. Y ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.

Mà Chu Tịch...... Hắn không kiêng nể gì tập trung năng lượng chuyển vận vào trong cơ thể Hùng Dã.

Chỉ qua một buổi tối, Hùng Dã đã hấp thu rất nhiều năng lượng. Nhưng dù vậy, y còn lâu mới có thể trở thành chiến sĩ thú cao cấp, muốn trở thành Thú Vương lại càng lâu hơn.

Hy vọng Thần Thú quả mà Hải Phong nói là thật sự tồn tại.

Chu Tịch đã nói với Hải Phong ngày hôm sau muốn đi tìm Thần Thú quả, nhưng chuyện này, hắn cũng không có nói cho Hùng Dã.

Hắn sợ Hùng Dã thất vọng.

Ngày hôm sau lúc xuất phát, hắn thậm chí không có mang Hùng Dã theo: "Hải Phong muốn ra biển lấy một số thứ, chúng ta đi một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."

Hùng Dã có chút không yên tâm, nhưng nghĩ đến thực lực của mình rất thấp, nhất định đòi đi theo nói không chừng sẽ rước thêm phiền toái cho Chu Tịch, đành không có kiên trì theo sau.

"Ngươi ở chỗ này chờ ta." Chu Tịch nói, sau đó xách theo Hải Phong hướng về phía biển rộng.

Hải Phong nói: "Ta có thể đưa ngươi đi tìm Thần Thú quả, nhưng ta hiện giờ bị thương nghiêm trọng, không nhất định có thể bơi tới nơi đó......"

Năng lượng cuồn cuộn của Chu Tịch không ngừng đưa vào trong cơ thể Hải Phong, chữa trị hầu hết thương thế của Hải Phong, lúc này mới nói: "Bây giờ có thể đi được rồi chứ?"

Hải Phong: "Có thể!" Người này tùy tiện đã có thể chữa khỏi thương cho hắn, vì sao lúc trước không giúp hắn trị? Quá đáng giận!

Còn nữa...... Thực lực của người này, thật sự quá mạnh.

"Ngươi biến thành hình thú, chở ta đi." Chu Tịch lúc này lại nói.

Hải Phong nghe lời biến thành hình thú, sau khi Chu Tịch đứng vững trên lưng, hắn lập tức chở Chu Tịch nhanh chóng bơi về phía trước.

Gió trên biển rất lớn, nhưng Chu Tịch ở quanh thân thể mình bọc lên một tầng năng lượng, lúc này cái gì cũng không cần lo lắng, nhiều nhất chỉ là: "Ngươi bơi cho vững vào."

Hải Phong: "......" Hắn đã bơi rất vững!

Trong biển có rất nhiều cự thú, nhưng cấp bậc Thú Vương rốt cuộc ít ỏi không có mấy, hình thể có thể vượt qua Hải Phong lại càng không có.

Ít nhất bọn họ chưa từng gặp được.

Hải Phong chở Chu Tịch nhanh chóng lên đường, bơi đại khái một giờ đã đến phụ cận một cái đảo nhỏ. Hải Phong nói: "Thần Thú quả ở ngay trên đảo này, bên trên trừ Thần Thú quả ra, cái gì cũng không có."

Trên đảo toàn là đá, ngay cả một cọng cỏ cũng không có. Không chỉ thế, còn không có chút năng lượng nào, so với nơi Chu Tịch tìm được Thần Thú quả lần trước hoàn toàn không giống.

Chu Tịch hơi đề phòng, nói: "Ngươi dẫn đường."

Hải Phong biến thành hình người, sau đó lập tức chạy lên trên đảo: "Nó ở ngay phía trước!"

Thấy Hải Phong như vậy, Chu Tịch yên lòng đi theo, ngay sau đó ở trong một cái khe đá nhìn thấy một cây cỏ.

Đây là một cái cây thoạt nhìn vô cùng bình thường, hoàn toàn không giống với Thần Thú quả mà Chu Tịch lúc trước tìm được, nhưng hiệu quả hẳn là giống nhau —— Chu Tịch từ trên người nó cảm giác được năng lượng cường đại.

"Ta trong lúc vô tình phát hiện cây cỏ này, nó rất giống với Thần Thú quả mà ta từng được nghe kể! Chẳng qua ta đã là Thú Vương, ăn cũng vô dụng......" Hải Phong nói: "Ta bèn giữ nó lại, để dành cho nữ nhân tương lai, hoặc là con của ta ăn."

Đáng tiếc chính là, hắn đã trông coi rất nhiều năm nhưng vẫn chưa có vợ con.

Đây quả đúng là một chuyện khiến người cảm thấy bi thương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.