Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 29: Voi Ma-mút



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tagoon



Chu Tịch nghiên cứu một chút thân thể hiện tại của mình.


Hắn ngay từ đầu cảm thấy mình hẳn là biến thành voi, nhưng thực mau liền ý thức được, thứ hắn biến thành, chỉ sợ không phải voi như trong ấn tượng của mình.


Trước khi mạt thế, voi có rất nhiều chủng loại, trong đó lớn nhất chính là voi Châu Phi -- Voi Châu Phi thể trọng thậm chí có thể đạt tới trên mười tấn.


Mà hiện tại...... Hắn thế nào cũng cảm thấy, hắn so với voi Châu Phi trong ấn tượng còn lớn hơn rất nhiều? Mặt khác...... Voi Châu Phi hẳn là không có cặp ngà lớn giống như hắn vậy?


Chu Tịch nghiên cứu một chút cặp ngà trước mặt, lấy cái cây bên cạnh để so sánh thì lập tức phát hiện, cái nanh này có lẽ dài đến ba bốn mét.


Lợi hại nha ta ơi!


Hắn không chỉ có cặp ngà dài, lớn lên cũng cao, đại khái cao đến bốn mét. Đến nỗi thể trọng, hắn tuy rằng vô pháp tính ra, nhưng hẳn là so với voi Châu Phi còn lớn hơn một chút ấy nhỉ?


Không chỉ có như thế, voi Châu Phi hình không có lông, nhưng hắn dường như mọc lông rất dài.


Chu Tịch đột nhiên nghĩ tới một loại động vật đã tuyệt chủng từ rất lâu trên địa cầu -- Voi Ma-mút.


Voi ma-mút có lông mọc rất dài, là loài voi lớn nhất trên thế giới, cũng là loài động vật có vú lớn nhất từng tồn tại trên Trái Đất.


Hắn lúc trước còn cảm thấy thú hình của Hùng Dã rất lớn, kết quả hiện tại chính mình một giây biến thành sinh vật so với Hùng Dã còn lớn hơn rất nhiều lần.


Hùng Dã về sau thể trọng có hi vọng đạt tới một tấn, nhưng hắn, hiện tại hẳn là có đến mười tấn?


Chu Tịch: "......" Cái hình thú này, so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống!


Thú hình này là nguyên chủ thức tỉnh, không liên quan gì tới hắn. Hắn nguyên bản cho rằng nguyên chủ là một người bẩm sinh ngu dại, hình thú thức tỉnh hẳn là động vật ăn cỏ nhỏ yếu, tương đối ôn hòa.


Kết quả...... Hắn thức tỉnh đích xác đúng là động vật ăn cỏ, nhưng một chút cũng không nhỏ yếu.


Ngay cả loại sư tử như Sư Lệ, hắn chỉ cần một chân đại khái đã có thể dẫm chết?


Chu Tịch phi thường biệt nữu đi vài bước, lại hươ hươ cái mũi của mình vài lần, sau đó quyết định coi như mình vẫn chưa thức tỉnh.


Nếu như người trong bộ lạc biết hắn đã thức tỉnh thành thú hình cường đại như vậy, e là mỗi lần săn thú đều sẽ không quên hắn. Nhưng hắn thì lại sẽ không tham gia săn thú.


Hắn khi còn ở mạt thế đại khái là giết chóc quá nhiều, nảy sinh ra chút vấn đề nhỏ...... Vẫn là không sát sinh thì tốt hơn.


Nếu như thế, chẳng bằng đừng để cho người khác biết thú hình của mình.


Chu Tịch thoáng thích ứng một chút thú hình của mình rồi lập tức biến thành hình người.


Áo quần hắn tốn không ít công phu làm ra đã nứt toạc, may mắn có thể sửa rất nhanh...... Chu Tịch từ trong cái túi mình mang theo lấy ra một viên hạt giống giục sinh, sau đó liền thấy hạt giống kia biến thành dây đằng thật nhỏ, nhanh chóng khâu lại quần áo cho hắn.


Mặc xong quần áo, Chu Tịch nhìn dấu chân khổng lồ trên mặt đất, thở dài.


Hắn lúc trước còn nghĩ, nếu như thú hình của mình đáng yêu, hắn có thể biến thành hình thú rồi dính chặt lên người Hùng Dã, nhưng bây giờ...... Thú hình của hắn và đáng yêu một tẹo quan hệ cũng không có. Cùng hắn so sánh, thú hình của Hùng Dã nhưng thật ra đáng yêu hơn rất nhiều.


Chu Tịch chỉ có thể coi như không biết thú hình của mình là cái gì, tiếp tục đi về phía trước.


Dọc theo đường đi, hắn góp nhặt một ít thực vật năng lượng tương đối sung túc, nhưng vẫn luôn không tìm được lễ vật kết hôn mà hắn mong muốn.


Thời gian đã không còn sớm, hắn cần phải trở về......


Lúc Chu Tịch tới nơi thời gian còn sớm, ngay cả đội thu thập cũng chưa trở về. Thấy thế, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Hùng Dã dặn hắn đừng chạy loạn, nếu như để Hùng Dã biết hắn chạy tới nơi xa đến như vậy, hắn không dễ công đạo.


Nghĩ đến đây, Chu Tịch lại nhịn không được cười cười.


Hắn không nghĩ tới, hắn thế nhưng còn có một ngày để ý đến suy nghĩ của người khác.


Chu Tịch xách theo một ít thực vật đi vào khe núi, liền nhìn thấy Hùng Kỳ cùng lũ trẻ trong bộ lạc, còn cả các cụ già lớn tuổi ngồi ở...... Không, nằm ở cạnh nhau.


Những người này cùng nhau nằm ở một góc khe núi phơi nắng, vừa phơi vừa nói chuyện.


Các cụ già đó là người từng trải qua rất nhiều mưa gió, cũng thực cơ trí, lúc này đang nói với đám trẻ trong bộ lạc: "Hùng Dã nguyện ý chiếu cố các ngươi là vì y thiện lương, các ngươi phải nhớ kỹ lòng tốt của y, về sau hồi báo y." Hùng Dã tính tình rất tốt, nhưng nếu như những người này không biết cảm ơn, y khẳng định cũng sẽ không tiếp tục chiếu cố bọn họ.


Bọn họ không thể coi những điều Hùng Dã làm là chuyện đương nhiên.


Lũ trẻ trong bộ lạc nghiêm túc gật đầu. Những đạo lý này tụi nhóc đều biết được, cha mẹ chúng đều không thấy ngó ngàng gì đến chúng bao giờ. Hùng Dã giúp tụi nó, tụi nó đương nhiên sẽ cảm kích.


Những cụ già đó lại nói: "Các ngươi cần phải học tập y, về sau tranh thủ làm một người giống như y vậy......"


Mấy đứa trẻ lại liên tục gật đầu.


Người già giáo dục trẻ nhỏ như vậy, ở trong bộ lạc rất thường có, bình thường thú nhân thành niên sẽ không chen vào nói, nhưng hôm nay, Hùng Kỳ lại xen miệng: "Hùng Dã làm người thật sự không tồi, đặc biệt cường đại. Hơn nữa y từ nhỏ đã biểu hiện không giống như bao người khác. Lúc người khác đang chơi, hoặc là nằm phơi nắng, y lại luôn rèn luyện bản lĩnh của mình, chưa bao giờ từng có chút lơi lỏng......"


"Thực lực của y rất mạnh, không tới mấy năm nữa, y sẽ trở thành người mạnh nhất trong bộ lạc!"


"Y thậm chí còn hiểu y thuật! Đi theo tư tế học không ít bản lĩnh."


......


Hùng Kỳ hung hăng khen Hùng Dã một phen. Hùng Dã là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn cảm thấy có khen thế nào cũng không quá phận.


Không, hắn căn bản không phải khen, điều hắn nói đều là sự thật, thậm chí còn không phải toàn bộ sự thật. Tỷ như nói, hắn cảm thấy y thuật của Hùng Dã còn tốt hơn tư tế, nhưng bởi vì sợ tư tế không vui nên không dám nói ra.


Hùng Kỳ biết không ít chuyện của Hùng Dã, tỷ như chuyện Hùng Dã lúc mới 13-14 tuổi đã trộm đi theo đội săn thú ra ngoài đi săn.


Trước kia hắn cảm thấy Hùng Dã đây là hồ nháo, có chút vướng bận. Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy, Hùng Dã không hổ là Hùng Dã, đúng là lợi hại.


Các cụ già nguyên bản đang lấy Hùng Dã để giáo dục tụi nhỏ: "......" Không nghĩ tới Hùng Kỳ lại có khả năng diễn thuyết như vậy, còn đoạt hết công việc của bọn họ!


Chu Tịch nghe những người này khen Hùng Dã, cảm thấy phá lệ vừa lòng.


Gấu nhỏ của hắn xác thật là người ngầu nhất trong bộ lạc.


Hùng Dã không biết trong bộ lạc có một đám người đang khen mình, nhưng chính y lúc này cũng muốn tự khen một chút.


Y cảm thấy mình rất lợi hại, thế nhưng bắt được một con Quái Chuỷ long!



Quái Chuỷ Long (Gargoyleosaurus)
3-4m
1000kg


Quái Chuỷ long là một loại giáp long, thân thể vừa lùn vừa tráng, trên lưng có khôi giáp thật dày cùng vô số gai xương nhọn hoắt, rất khó đối phó. Nhưng y bắt được một con.


Tuy rằng y có thể bắt được là bởi vì con Quái Chuỷ long này đã già rồi, nhưng đây cũng là một sự kiện đáng để ăn mừng.


Con Quái Chuỷ long mình dài vượt quá 4 mét, thịt trên người có lẽ có thể lên tới một tấn, đó chính là hai nghìn cân! Không chỉ có như thế, gai xương trên mình Quái Chuỷ long có thể dùng làm vũ khí hoặc là để đổi muối.


Đội săn thú Hùng Dã mang theo căn bản không có cách nào khuân được cả con vật to lớn này hoàn chỉnh trở về, chỉ có thể chia nhỏ nó ra, sau đó mỗi người mang từng bộ phận khác nhau trở về. Tỷ như y thì cõng "khôi giáp" của con Quái Chuỷ long trên lưng, dùng ngyên hình trở về.


Tuy rằng làm như vậy khiến trên người dính nhớp không quá thoải mái, nhưng Hùng Dã cảm thấy vô cùng uy phong.


Đám người đi theo Hùng Dã săn thú cũng cảm thấy phi thường uy phong. Lang Âm cũng sùng bái nhìn Hùng Dã thêm vài lần.


Sau khi nhìn qua Hùng Dã, nàng lại thở dài, bắt đầu xem những người khác trong đội ngũ.


Muốn tìm một người phụ thân lợi hại cho con mình thật đúng là không dễ dàng.


Hùng Dã mang theo đội ngũ bội thu trực tiếp trở về bộ lạc.


Mà y mới vừa đến nơi đã nhìn thấy Chu Tịch đứng ở giữa khe núi, dường như là đang đợi mình.


Hùng Dã cao hứng chạy đến chỗ Chu Tịch, thuận tiện triển lãm một phen bộ da Quái Chuỷ long trên người mình.


Chu Tịch: "......" Cỗ mùi máu tươi này thật sự rất không dễ ngửi. Còn nữa, Hùng Dã thế nhưng lại cõng cái thứ đồ này lên trên lưng, cả lông tóc của y toàn là máu!


May mắn, đại khái là sợ làm bẩn Chu Tịch nên Hùng Dã không có dán lên trên người hắn.


Chu Tịch thầm thở dài một hơi, nói: "Ngươi đi tắm rửa một cái trước đi."


Hùng Dã rống lên một tiếng, thả bộ da Quái Chuỷ long xuống rồi chạy ra bên ngoài khe núi.


Chu Tịch thấy thế liền đi theo. Hắn cảm thấy một thân lông này của Hùng Dã hẳn là không dễ làm sạch.


Hắn còn chưa tìm được thực vật cùng loài với bồ kết có thể thay thế xà phòng, phải làm thế nào để giúp Hùng Dã tắm đây? Dùng phân tro?


Chu Tịch còn đang cân nhắc thì đã nhìn thấy một con gấu thật lớn vọt tới dòng suối nhỏ ờ phụ cận bộ lạc.


Bọt nước văng tung toé khắp nơi, dòng nước thanh triệt nhiễm ra từng vệt máu lớn.


Con suối vốn tĩnh lặng cũng bị nhiễu loạn, phỏng chừng mấy con cá đã chạy hết rồi......


Chu Tịch còn đang nghĩ như vậy thì lập tức nhìn thấy mấy con cá có hàm răng sắc nhọn không biết tên bơi tới chỗ Hùng Dã, sau đó bị Hùng Dã tay mắt lanh lẹ...... Không, mắt miệng lanh lẹ cắn, ném lên trên bờ.


Không hề nghi ngờ, mùi máu tươi trên người Hùng Dã đã đưa tới những kẻ săn mồi trong sông, kết quả lũ này chỉ mới đến gần "cơm", cuối cùng lại bị Hùng Dã xử lý.


Gấu nhỏ nhà hắn chính là lợi hại như vậy đó.


Chu Tịch ngồi ở bờ xem Hùng Dã bắt cá, lại nói: "Hùng Dã, trên người của ngươi dính đầy máu, hẳn là không dễ gột sạch?"


Gấu ngựa nhìn về phía Chu Tịch, gầm nhẹ một tiếng, sau đó biến thành hình người: "Sẽ không, rất dễ gột, biến thành hình người là dễ tắm sạch rồi!"


Chu Tịch: "......" Thiếu chút nữa đã quên còn có cái thao tác này.


Mặt khác...... Hùng Dã lại bị hắn nhìn hết một lượt.


Tuy rằng sau khi biến thành hình người, vết bẩn trên cơ thể liền dễ gột sạch, nhưng tóc lại vẫn không dễ làm sạch. Hùng Dã ngồi ở bên dòng suối, có chút bực bội vò tóc của mình.


Y muốn nhanh chóng tắm sạch rồi trở về, lại cố tình không nhanh được.


"Ta giúp ngươi gội." Chu Tịch nói.


"Trong sông có rắn, ngươi vẫn nên đừng tới đây." Hùng Dã nói.


Chu Tịch cười cười: "Ngươi chú ý một chút không phải là được rồi sao?"


Chu Tịch đứng ở chỗ nước cạn của dòng suối, giúp Hùng Dã gội đầu. Hùng Dã tắc mở to hai mắt, không dám chớp nhìn chằm chằm mặt nước, chỉ sợ có cá ăn thịt người hoặc là rắn gì đó không có mắt tới gần rồi khiến Chu Tịch bị thương.


Nhưng mà cái gì cũng không có, cũng chỉ có một ít cá nhỏ ở bên chân y bơi qua bơi lại, giúp y mổ rớt mấy thứ bẩn thỉu trên chân.


Không chỉ có như thế, trên đầu cũng thực thoải mái. Động tác của Chu Tịch rất chậm, lại chải tóc cho y đến vô cùng mượt mà.


Hùng Dã đột nhiên không còn nóng vội, thậm chí hy vọng Chu Tịch có thể giúp mình tắm lâu hơn một chút: "Đây là lần đầu tiên có người gội đầu cho ta."


"Về sau ta có thể luôn luôn giúp ngươi gội." Chu Tịch cười nói. Hắn ở thế giới này cũng không có việc gì phải làm, mỗi ngày chỉ có ăn, ngủ, chăm sóc gấu.


"Được." Hùng Dã đáp ứng, còn muốn lập tức xuống nước bắt thêm ít cá cho Chu Tịch ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.