Tiền Thế Đích Ái

Chương 11



“Giữ gìn thân thể, phải ăn cơm đúng giờ, đừng ăn những thứ nguội lạnh hay còn sống, cố gắng tránh thức khuya, nhớ chưa?”

“Được, anh biết rồi, em cũng phải chú ý ăn uống, đừng vì anh không ở nhà mà ăn sủi cảo đông lạnh, mấy thứ đó không có dinh dưỡng, người em vốn ít thịt, gầy nữa ôm sẽ không thoải mái, ha ha.”

Khẩu khí của Hàn Vũ vẫn “*** tà” như vậy, tuy đỡ buồn nôn hơn xưng hô “Tiểu Triệt Triệt” nhưng cũng đủ khiến Tô Triệt thấy buồn bực.

Cúp máy, Tô Triệt cầm cuốn sách lên, ánh mắt dừng trên hàng chữ đen, tâm tư lại không biết bay đến phương nào.

Một năm, cậu cùng Hàn Vũ ở chung đã gần một năm. Còn hơn tình cảm mãnh liệt lúc ban đầu, cuộc sống hiện tại của hai người tuy không nhiệt tình khiến người ta mặt đỏ tim đập nhưng lại càng thêm ấm áp, càng giống như… gia đình hơn.

Gia đình?

Tô Triệt nghĩ đến từ đó không khỏi mỉm cười.

So với tình cảm yêu đương cuồng nhiệt thì Tô Triệt lại thích cuộc sống bình thản ấm áp như người nhà, nhưng cho tới nay cậu rất khó liên tưởng đến từ “ấm áp bình thản” này liên quan với Hàn Vũ, bởi vì hắn xưa nay vốn phong lưu nhưng vô tình.

Sau khi tiến vào giới giao tế của Hàn Vũ, Tô Triệt mới nhận ra trong lòng nam nhân này đã có biết bao cô gái, những người này giống như đèn kéo quân xoay quanh hắn, thời gian xuất hiện đều ngắn ngủi đến mức người khác cũng không muốn tính toán.

Tô Triệt chưa bao giờ cho rằng mình có gì đó chói mắt hay đặc biệt___ đương nhiên, thân là nam nhân mà lại có thể khiến Hàn Vũ nhìn thấy liền coi trọng, thậm chí lăn lên đến giường cũng coi như là một loại “đặc thù”, bất quá Tô Triệt lại nghĩ, chuyện này cũng giống như một đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mới liền mãnh liệt muốn có, sau khi thấy hết mới mẻ sẽ lập tức lãng quên.

Tô Triệt cảm thấy cậu giống như một ly trà xanh bình thường, đây vẫn là nói dễ nghe, nói khó nghe thì trừ bỏ lịch sử ra cái gì cậu cũng chẳng để tâm, tính tình vô dục vô cầu, giống như một ly nước lọc, uống nhiều khó tránh cảm thấy vô vị. Đối với người như Hàn Vũ, nước lọc không chen được vào mắt hắn, muốn uống thì ít nhất cũng là nước khoáng Evian(*).

Nói Tô Triệt không tự tin cũng tốt, nói cậu không hiểu phong tình cũng được, dù sao trong một thời gian dài Tô Triệt vẫn luôn cho rằng tình yêu bất chợt không có chút nền tảng nào của mình và Hàn Vũ sẽ giống như một con đom đóm, chợt lóe rồi tàn, tựa như thời tiết hay thay đổi trong thành phố này, đến khi mùa hè qua đi trời trở lạnh rồi cũng sẽ chấm dứt thôi.

Nhưng hiện tại xem ra kết luận này hình như là sai rồi.

Ít nhất, cậu đặt ra một kỷ lục về thời gian ở bên cạnh Hàn Vũ.

Một năm, những người quen biết Hàn Vũ đều nói đây là kỳ tích.

Bất quá nói theo phương diện khác thì Hàn Vũ ngay từ đầu đã tạo nên một kỳ tích: hắn “mê gian” một nam nhân, còn khiến người này dần dần yêu hắn, hơn nữa càng ngày càng yêu nhiều hơn.

Bạn bè của Tô, Hàn cũng chỉ biết hai người họ tự nhiên cùng một chỗ, hơn nữa tình cảm tăng vùn vụt, nhanh chóng ở chung, phu xướng phu tùy, cuộc sống mật ngọt khiến người ta ngọt phát ngấy. Tính cách bá đạo của Hàn Vũ như vậy lại gặp phải Tô Triệt đầu gỗ, vậy mà còn làm cho cậu cũng trầm mê thật khiến người ta cứng lưỡi.

Dù sao hai người họ bắt đầu vốn đã thần kỳ, tiếp theo dù có khó tin thế nào cũng chẳng còn gì bất ngờ nữa.

Đối với hết thảy chuyện này bạn bè của Hàn Vũ đều trêu chọc Tô Triệt: cậu kiếp trước không chừng chính là người của Hàn Vũ, tuy kiếp này đầu thai nhầm thành nam nhưng vẫn không quên lời thề trước đây, cậu vốn nên là nữ mới đúng.

Nếu người bị áp là Hàn Vũ __ đương nhiên nếu người đó bị áp là hắn thì bạn bè của hắn sẽ không nói những lời này, bất quá Tô Triệt ở mặt dưới, cho nên nói như vậy khiến cậu vô cùng ngượng ngùng. Dù sao cậu cũng là nam, bị người khác nói là nữ cũng sẽ không vui thôi.

Tô Triệt tuy thấy xấu hổ cùng tức giận nhưng cậu không giỏi tranh cãi cũng chẳng giỏi giải thích, lại nghĩ tới thể diện của Hàn Vũ, dù giận cũng đành nhịn xuống, làm mặt lạnh, phất tay áo bỏ đi cậu không làm được, nhiều nhất chỉ là trừng mắt một chút biểu đạt kháng nghị, lại bị Hàn Vũ cười gian hôn đến mặt đỏ tai hồng, ngay cả chút kháng nghị đó cũng làm không được. Bạn bè chung quanh đều cười to, tuy đều có thiện ý nhưng lại khiến cậu thấy xấu hổ.

Bạn bè của Hàn Vũ đều là người phong lưu, đối mặt những người này Tô Triệt thường cảm thấy không biết làm sao, cậu vốn là người trầm tĩnh và truyền thống___ xử nam hai mươi bảy tuổi đúng là cực phẩm, nói cách khác, lần Hàn Vũ thượng cậu lúc trước cũng là lần đầu tiên của Tô Triệt cả trước lẫn sau.

Chẳng lẽ nam nhân cũng có “xử nam tình kết”?

Sau Tô Triệt dần quen thuộc những người bạn mới này mới bắt đầu học cách mỉm cười thản nhiên, dùng lời từ chối cho ý kiến để che giấu sự xấu hổ. Tuy vậy cậu vẫn là người ở ngoài vòng tròn này.

Tô Triệt nằm trên giường đọc sách, lúc mệt mỏi ôm sách ngủ lúc nào không biết.

Lúc Hàn Vũ trở về đã thấy Tô Triệt nằm thẳng người ngủ say, ánh nắng sớm mai xuyên qua song cửa dừng trên khuôn mặt cậu, phủ lên đó một tầng ánh sáng vàng nhạt nhu hòa, hàng mi dài ngẫu nhiên run rẩy theo nhịp thở của chủ nhân, tựa như có thể làm rơi xuống một mạt tinh quang. Tô Triệt là người miền nam, râu của cậu không dài ra chỉ sau một đêm, cho nên hiện tại Tô Triệt vẫn giống như sở thích của Hàn Vũ: nhẹ nhàng khoan khoái, xinh đẹp tuyệt trần.

Mà ngay trong tay mỹ nhân là một quyển 《 đại miểu dã sử 》 còn đang mở, hàng chữ cổ xinh đẹp như đang kể lại một câu chuyện xưa không phân thật giả cũng không thể nghiệm chứng, cũng nói cho Hàn Vũ biết người trên giường đêm qua đã ngủ như thế nào.

Hàn Vũ không nhịn được nở nụ cười, cúi xuống hôn lên đôi môi không chút phòng bị của Tô Triệt.

Tô Triệt bị hôn tỉnh, bất luận ai phát hiện mình đang ngủ đột nhiên không thở được, không những có thứ gì đó trong miệng mình liềm tới liếm lui mà còn thêm một vật thể đặt trên người mình đều sẽ tỉnh lại.

Tô Triệt bị khuôn mặt phóng lớn kia dọa sợ, cậu vừa giãy dụa liền phát hiện ra hai tay mình đã bị một đôi tay khác nắm lấy, mười ngón tay đan chặt quen thuộc khiến cậu nhận ra kẻ cường hôn mình là ai.

Tô Triệt nhìn kỹ lại, nằm trên người mình quả nhiên là Hàn Vũ.

Lúc này Hàn Vũ một chân quỳ trên giường một chân duỗi xuống, đem Tô Triệt đặt ở dưới thân, hôn cổ cậu, một bàn tay không an phận chui vào áo ngủ của Tô Triệt, hiển nhiên là muốn làm chuyện con nít không nên biết.

Tô Triệt vô cùng kinh ngạc: “Anh sao đã trở lại?” Hàn Vũ hình như hai ngày nữa mới về a, vì sao bây giờ đã xuất hiện? Nhưng ngay lập tức Tô Triệt đã nhận ra hắn định làm gì, vội vàng lấy tay đẩy ra, xấu hổ nói, “Anh làm sao một chút liền động dục! ___ A! Mau tránh ra!”

Hàn Vũ hắc hắc cười gian, không thèm để ý tới kháng nghị của cậu mà tiếp tục làm chuyện của mình.

Tô Triệt nổi giận: “Anh, cầm thú! Không biết mệt sao?!”

Hàn Vũ nghe vậy lại dừng tay, nhìn Tô Triệt nghiêng đầu, nghĩ nghĩ gì đó rồi đột nhiên cười rộ lên: “Đúng vậy, thời tiết nóng như vậy, ra mồ hôi rất khó chịu!”

Tô Triệt tức giận nói: “Vậy còn không mau đi tắm đi!”

Hàn Vũ nhất thời không nói gì, chỉ cười cười nhìn Tô Triệt. Cậu vốn không nghĩ nhiều, bị hắn nhìn như vậy đột nhiên cảnh giác lên, vội nói: “Anh tự tắm đi, đừng kêu em tắm chung……”

Tô Triệt còn chưa dứt lời đã bị Hàn Vũ hôn cái chóc, vẻ mặt ngây ngô nói: “Đề nghị này thật tốt! Vậy chúng ta cùng đi tắm nào!”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.