Tiền Thế Đích Ái

Chương 4



“Chúng ta từ khi được sinh ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là đối phương, ánh mắt thứ hai chính là đối phương trong mắt mình, yêu từ khi mới sinh ra cho tới lúc chết đi, chúng ta cả đời đều cùng một chỗ.”

“Nếu kiếp trước chúng phát thệ như vậy chẳng phải kiếp này sẽ làm huynh đệ sao?”

“Làm huynh đệ cũng không có gì là không tốt.” Hàn Vũ nói, “Ít nhất là tôi sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào bên em.”

“Huynh đệ làm sao yêu nhau?”

“Đồng tính có thể yêu nhau sao?” Hàn Vũ hỏi lại, ôm chặt lấy Tô Triệt, “Dù sao đều là điều cấm kỵ, quan tâm đến điều cấm kỵ hơn một chút làm gì? Bất luận chúng ta là anh em, cha con hay chú cháu, chỉ cần để tôi gặp được em, tôi sẽ đem em giam chặt vào vòng tay của tôi! Thế giới này không cho phép, chúng ta liền tạo ra thế giới phải cho phép!”

Mai-cay-xanh-tuong-hoa-la-3.

Phật nói, lời thề của kiếp này sẽ ứng nghiệm ở kiếp sau.

Tô Triệt cảm thấy mình hẳn là nên kiện nam nhân này cưỡng gian _________tuy rằng pháp luật hiện tại không có điều luật nào quy định cho nam giới. Hoặc là cậu phải hung hăng tát hắn một cái, sau đó cho hắn mấy đao, khiến cho hắn kiếp sau không bao giờ…(YY) nữa, tuy rằng làm vậy nghe ra có chút giống nữ nhân, nhưng không làm vậy thì không thể giải toả được nỗi hận trong lòng. Hoặc là cậu cắn ngược lại hắn một cái, cho nam nhân này nếm thử tư vị bị nam nhân khác chà đạp___chẳng cần biết hắn có quan tâm hay không.

Nhưng mấy loại thiết tưởng này Tô Triệt cũng không có làm, khi cậu tỉnh lại phát hiện mình bị Hàn Vũ ôm vào trong ngực, sau đó chợt nghe thấy hắn dùng thanh âm ôn nhu hỏi cậu: “Tỉnh?”

Tô Triệt rất muốn nói hắn thật vô nghĩa sau đó nhảy dựng lên đánh hắn, nhưng cậu cũng không có làm vậy, bởi Tô Triệt khi nghe câu nói đó xong đột nhiên có cảm giác ấm áp ___ tựa như buổi sáng đầu sau đêm tân hôn. Vì thế cậu thực tự nhiên dùng giọng mũi lên tiếng: “Ân.”

Bởi vì Tô Triệt không có “báo thù” cho nên việc này liền cứ quyết định như vậy.

Thế giới thực kì diệu, có đôi khi hai người cứ mạc danh kỳ diệu mà ở bên nhau, từ thích đến yêu, từ yêu đến không thể chia lìa, từ không thể chia lìa đến hòa thành một thể. Cho nên trong nửa đời sau của Tô Triệt, cậu thường xuyên cảm thấy chính mình có phải là bị khinh thường, thế nhưng vì yêu mà nhận thức một nam nhân còn mạnh hơn chính mình, so với tiểu nữ sinh suốt ngày yêu đến phát mộng xuân còn tốt hơn. Bất quá nam nhân kia luôn luôn nói: “Chúng ta là người yêu từ kiếp trước, sớm đã thề đời đời kiếp kiếp đều cùng một chỗ.”

Tô Triệt nghe xong cười nói: “Kiếp trước chúng ta đã thề cái gì a?”

Phật nói, lời thề của kiếp này sẽ ứng nghiệm ở kiếp sau.

Hàn Vũ cười cười, vốn định trêu chọc Tô Triệt, nhưng lúc mở miệng trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ, hắn kề sát vào tai cậu, dùng thanh âm trầm thấp mà tràn ngập từ tính nói: “Chúng ta từ khi được sinh ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là đối phương, ánh mắt thứ hai chính là đối phương trong mắt mình, yêu từ khi mới sinh ra cho tới lúc chết đi, chúng ta cả đời đều cùng một chỗ.”

Tô Triệt lăng lăng, trái tim như được thứ gì đó lấp đầy cơ hồ muốn nổ tung. Cậu dựa vào lòng Hàn Vũ, cười nói: “Nếu kiếp trước chúng phát thệ như vậy chẳng phải kiếp này sẽ làm huynh đệ sao?”

“Làm huynh đệ cũng không có gì là không tốt.” Hàn Vũ nói, “Ít nhất là tôi sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào bên em.”

“Huynh đệ làm sao yêu nhau?”

“Đồng tính có thể yêu nhau sao?” Hàn Vũ hỏi lại, ôm chặt lấy Tô Triệt, “Dù sao đều là điều cấm kỵ, quan tâm đến điều cấm kỵ hơn một chút làm gì? Bất luận chúng ta là anh em, cha con hay chú cháu, chỉ cần để tôi gặp được em, tôi sẽ đem em giam chặt vào vòng tay của tôi! Thế giới này không cho phép, chúng ta liền tạo ra thế giới phải cho phép!”

Tô Triệt cười, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Anh thật sự là một kẻ độc tài!”

Chúc các hủ một năm mới thật vui vẻ và hạnh phúc, ra đường đâu đâu cũng gặp mỹ công mỹ thụ bổ mắt:))~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.