Tú bà cầm chiếc quạt tròn lắc eo đi đến, nụ cười trên khuôn mặt đầy nếp ngăn tươi như hoa: “Ai yô, hai vị công tử trông thật tuấn tú, xem ra đây là lần đầu tiên tới đây chơi rồi.”
Mục Cẩm nhìn tú bà: “Sao bà nhìn ra được?”
Tú bà cười nói: “Hai vị công tử ăn mặc thế này, nhìn qua là biết phi phú tức quý. Trong số các công tử quý gia ở thành Lăng này, nếu có người tuấn tú như hai vị, vậy thì trên dưới cả thành đều biết đến rồi.”
Mục Cẩm và Mạch Sương nhìn nhau cười.
Tú bà dùng quạt tròn che miệng: “Hai vị công tử tuấn tú thế này, nhưng các cô nương của ma ma người nào cũng là quốc sắc thiên hương, rất xứng với diện mạo và thân phận của hai vị công tử!”
Nói xong bèn gọi mấy cô nương đang đứng ở cửa. Mấy hoa nương lao tới, hộ ủng hai người Mục Cẩm Mạch Sương vào trong kỹ viện. Tú bà giương đôi môi đỏ thẫm lên, lớn giọng nói: “Hai vị công tử là khách quý, các cô nương mau đưa hai vị công tử lên nhã gian trên tầng hầu hạ!”
Hoa nương kéo chặt tay Mục Cẩm và Mạch Sương, như thể sợ khách nhân chạy mất vậy.
Hoa nương đang kéo tay Mạch Sương xấu hổ nói: “Công tử chính là nam tử đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy!”
Một người khác cũng nói: “Đúng đó, một mỹ nhân như công tử, sợ là đến cả Liễu tỷ tỷ trong lâu cũng phải tự thấy mặc cảm mất.”
Lần đầu tiên Mạch Sương tới nơi yên hoa thế này, thật sự không biết phải ngăn cản thế nào, chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Mục Cẩm không rảnh để ý xem hoa nương bên cạnh mình đang nói gì, thấy Mạch Sương bị hai hoa nương kia kéo tay, cơ thể còn kề sát như vậy, trong lòng trào dâng một cơn tức giận không biết đến từ đâu. Lúc bị kéo vào một nhã gian trên tầng, Mục Cẩm rút cánh tay tay mình ra khỏi tay hai hoa nương, lại nhìn sang hai hoa nương khác bên cạnh Mạch Sương, lạnh mặt lại: “Buông cậu ấy ra!”
Sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, hai hoa nương kia do dự, rồi lưu luyến bỏ tay ra. Mục Cẩm kéo Mạch Sương về phía mình, không khí tức khắc trở nên ngưng đọng.
Tú bà đi phía sau bất chở cười nói: “Nếu hai vị công tử không thích mấy cô nương này, ma ma sẽ gọi bảo vật trấn lâu của chúng ta đến đây hầu hạ hai vị công tử. Đảm bảo công tử sẽ thích.”
Mục Cẩm nghiêm mặt: “Không cần, hôm nay ta đến là có việc muốn làm, làm phiền ma ma gọi hết các cô nương trong lâu ra đây, ta muốn hỏi một chuyện.”
Sắc mặt tú bà hơi cứng lại, rồi lập tức cười nói: “Nam nhân đến hoa lâu, việc muốn làm cũng chỉ có một việc, một đêm mà công tử gọi nhiều cô nương đến như vậy, sao mà chịu nổi chứ!”
Gân xanh trên trán Mục Cẩm giật nảy: “Ta có chuyện muốn hỏi bọn họ!”
“Nếu là như thế, chắc công tử đến nhầm chỗ rồi. Các cô nương của Bách Hoa lâu chúng tôi bận rộn lắm, sao có thể gọi hết cho công tử được?”
Mục Cẩm nói: “Nếu bà gọi một người đến đây, ta sẽ trả năm lượng bạc, để xem bà có thể gọi được bao nhiêu người đến.”
Tú bà thấy tiền đến trước mặt, trong lòng âm thầm tính toán, trong lâu có hơn năm mươi cô nương, nếu gọi tất cả đến sẽ là một món hời lớn. Trên mặt lại cười tươi: “Được thì cũng được, thế nhưng các cô nương đều đang tiếp khách, không thể gọi đến hết trong một lần được. Công tử, ngài xem thử thế này có được không, ma ma sẽ gọi ba người một đến cho ngài, thế nào?”
“Được.” Mục Cẩm ngẫm nghĩ, lại nói thêm. “Nhưng ta nói trước, nếu bà gọi thiếu một người, ta sẽ trừ năm lượng bạc!”
Tú bà cười híp mắt: “Yên tâm, ma ma cam đoan sẽ không để sót một người!”
Tú bà mập mạp lập tức sai bảo: “Mau lên, rót rượu cho hai vị công tử, mang chút điểm tâm đến đây!”
Mục Cẩm và Mạch Sương ngồi xuống cạnh bàn, tú bà lần lượt gọi các cô nương đến. Mục Cẩm lấy bức vẽ từ trong tay áo ra, bảo từng người đến nhận diện.
Hỏi hơn ba mươi cô nương, không có ai từng gặp người này.
Cho đến khi hỏi hoa khôi Liễu Thanh Thanh của Bách Hoa lâu.
“Tôi đã từng gặp vị gia này.”
Mục Cẩm vui mừng trong lòng, vội hỏi: “Khi nào?”
Liễu Thanh Thanh nói: “Khoảng bảy tám ngày trước vẫn còn gặp, trước đây cứ cách mấy ngày hắn lại đến một lần, lần nào cũng tìm tôi hầu hạ. Tôi còn đang khó hiểu, sao nhiều ngày rồi mà không thấy hắn tới.”
“Hắn có nói mình tên gì họ gì không?”
“Cái này thì không nói, có điều mỗi lần đến vị gia này đều đeo mặt nạ, vào trong phòng tôi mới tháo ra, lúc đầu tôi còn tưởng trên mặt vị gia này có vết sẹo nên mới phải bất đắc dĩ đeo mặt nạ, khi thấy mặt rồi mới biết không phải.”
Liễu Thanh Thanh hơi nghi hoặc: “Không biết, hai vị công tử có quan hệ thế nào với vị gia kia?”
Mục Cẩm khụ một tiếng, mặt mũi không đỏ tim không đập nhanh: “Bạn cũ.”
Liễu Thanh Thanh vừa nghe thấy hai vị công tử này là bạn cũ của vị gia kia, thuận tiện nói: “Lại nói tiếp, lần trước vị gia kia đến đây có đánh rơi một bức thư ở chỗ tôi, tôi tưởng là hắn sẽ còn đến nữa để tôi trả lại, không biết hai vị công tử có thể giao cho hắn giúp tôi không?”
Mục Cẩm nghe thấy có thư, vội nói: “Đương nhiên.”
“Tôi không mang thư theo người.”
“Ở đâu?”
“Ở trong phòng tôi, tôi sẽ đi lấy ngay, làm phiền hai vị công tử chờ một lát.”
“Không sao.”
Liễu Thanh Thanh rời đi, Mục Cẩm quay sang nói với Mạch Sương: “Xem ra, thi thể kia chính là Lưu Phó Sơn, kẻ phái người giết hắn chắc chắn là chủ mưu vụ việc quan ngân bị cướp.”
Mạch Sương trầm ngâm: “Mà hắn chạy trốn đến đây, nhất định là vẫn còn qua lại với kẻ chủ mưu kia. Hắn để bại lộ hành tung của mình với kẻ đó, mới dẫn đến họa sát thân.”
Mục Cẩm cong khóe môi lên: “Nói rất có lý.”
Liễu Thanh Thanh cầm một bức thư đi vào, hai tay dâng cho Mục Cẩm: “Công tử, chính là bức thư này.”
Mục Cẩm cầm bức thư vội mở ra xem.
Mạch Sương thì nói: “Làm phiền cô nương.”
Liễu Thanh Thanh nhìn dung mạo của Mạch Sương, hơi thất thần, sau đó dùng khăn lụa che miệng, cười nhẹ: “Công tử khách khí.”
Mục Cẩm giương mắt nhìn Liễu Thanh Thanh, cảm thấy ánh mắt nàng nhìn Mạch Sương có chút ái muội, kéo tay Mạch Sương lại: “Chúng ta đi.”
Vừa mới mở cửa, đúng lúc gặp tú bà, vẻ mặt bà ta đầy ý cười chỉ vào ba hoa nương phía sau: “Công tử, vẫn còn ba người này nữa.”
“Không cần.” Mục Cẩm cầm tay Mạch Sương đang định đi vòng qua bà ta.
Thân mình mập mạp của tú bà chắn đường Mục Cẩm, nói: “Công tử, vừa rồi ma ma tính toán, ngài đã gọi tổng cộng ba mươi sáu cô nương, đó là một trăm tám mươi lượng. Còn có mấy cô nương công tử không gọi vào, coi như ma ma tính rẻ cho ngài một chút, chỉ lấy một trăm năm mươi lượng thôi.”
Lúc này Mục Cẩm mới nhớ ra lúc trước đã hứa trả năm lượng cho một cô nương, nhìn sang Mạch Sương: “Trên người em có mang bạc không?”
Hai người vừa nói xong, sắc mặt tú bà thay đổi ngay lập tức: “Công tử nói đùa gì thế, xem cách ăn mặc của công tử, sao có thể không mang bạc? Nhưng mà, ma ma cũng có thể lấy ngân phiếu…”
Không đợi bà ta nói xong, Mục Cẩm và Mạch Sương cùng quay lại vào phòng, nhún người một cái nhảy ra ngoài cửa sổ. Tú bà vội vàng chạy đến gần cửa sổ, đã không thấy bóng dáng hai người đâu.”
Tú bà tức tối giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nực cười, đến cả lão nương mà cũng dám lừa gạt!”
Liễu Thanh Thanh vẫn đang ở trong phòng dùng khăn che miệng cười trộm. Vẻ mặt tú bà đau đớn: “Bạc đã chạy mất rồi, con còn cười.” Vội vàng đi đến nắm tay nàng. “Con gái ngoan của ta, còn đứng đây làm gì, mau đi tiếp khách đi.”
Mục Cẩm và Mạch Sương trở về khách điếm, lấy bức thư ra nghiên cứu, trên thư có viết: Trong vòng một tháng sẽ đưa tiền, ngươi kiên nhẫn chờ, tránh để lộ tung tích.
Trên giấy chỉ có hai dòng chữ đó, đến cả lạc khoản ký tên cũng không có.
“Từ đây xem ra, sở dĩ Lưu Phó Sơn bỏ trốn đến một nơi không xa kinh thành như thành Lăng, cũng chỉ là để chia tiền.” Mục Cẩm nhìn bức thư, trầm tư. “Thế nhưng, bức thư này do ai gửi?”
Mạch Sương nói: “Vừa nhắc đến quan ngân, lại vừa tiếp ứng trong ngoài, nhất định là quan viên triều đình. Bình thường khi điện hạ phê duyệt tấu chương công văn, có chú ý đến nét chữ không?”
Mục Cẩm gật đầu: “Đúng là nét chữ thấy hơi quen, nhưng không nhớ rõ rốt cuộc là của ai.”
“Việc này không khó, chỉ cần lấy công văn của văn võ bá quan ra đối chiếu là biết ngay.”
Mục Cẩm đặt bức thư xuống, suy tư một lát, nhìn Mạch Sương nói: “Chuyện ở thành Lăng đã xong rồi, ngày mai chúng ta hồi kinh thôi.”
“Ừm.”
Trên đường hồi kinh gặp phải một trận mưa, khiến hành trình bị chậm lại, phải đến buổi chiều ngày thứ ba mới về đến kinh thành.
Trở về quý phủ, quản gia Trần bá đến nghênh đón.
Mục Cẩm sai bảo: “Đi chuẩn bị nước nóng, bản cung và Thái tử phi muốn tắm.”
“Vâng, lão nô đi ngay.”
Mục Cẩm và Mạch Sương cùng đi vào phòng, nha hoàn lập tức dâng trà nóng. Mạch Sương đang định cởi áo khoác lông cáo ra, Mục Cẩm ngăn lại: “Cứ mặc thêm một lúc.”
Mạch Sương ngồi xuống uống trà, cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu là ngày thường nha đầu Đông Linh kia đã vội vàng vây quanh như ong mật từ sớm rồi. Nhưng hôm nay cậu về, sao vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu.
Uống trà xong, Trần bá nói nước nóng đã được chuẩn bị, Mạch Sương cởi áo khoác ra đi tắm.
Chờ đến khi tắm rửa xong xuôi, vẫn không thấy Đông Linh xuất hiện, Mạch Sương cảm thấy cực kỳ nghi hoặc.
Mục Cẩm đi đến nói: “Mấy hôm nay em cũng mệt rồi, đi ăn trước đi, lát nữa nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.”
Đi vào phòng ăn, trên bàn đã bày biện nhiều món, món mặn món chay đều có đủ. Mạch Sương thuận miệng hỏi nha hoàn phía sau: “Sau không thấy nha đầu Đông Linh đâu?”
Nha hoàn run rẩy cả người, nhỏ giọng nói: “Cô ấy, đang ở phòng củi.”
“Ở phòng củi làm gì?”
Nha hoàn không dám nói: “Cô ấy, cô ấy…”
Mục Cẩm thật sự không nhịn được: “Nói rõ ràng, rốt cuộc cô ấy làm sao?”
“Viên lương đệ nói cô ấy không nghe lời, nên phạt nhốt cô ấy ở phòng củi.”
“Chuyện từ bao giờ?” Mục Cẩm hỏi.
“Ba ngày trước.”
Mạch Sương từ từ đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Điện hạ cứ ăn trước, thần đi xem.”
Mục Cẩm cũng đứng lên: “Ta đi cùng em.”
Hai người cùng đi đến phòng củi. Ngoài cửa phòng củi bị khóa, Mạch Sương cau mày, Mục Cẩm nói với nha hoàn bên cạnh: “Mở cửa ra!”
“Chìa, chìa khóa ở chỗ Viên lương đệ!”
Mục Cẩm quát: “Gọi cô ta đến!”
“Vâng.”
Không lâu sau, Viên Ngọc Chi được nha hoàn dẫn đến.
Viên Ngọc Chi thấy Mục Cẩm trở về, trong lòng vui mừng: “Thái tử điện hạ…”
Còn chưa nói xong, Mục Cẩm đã cắt ngang lời nàng: “Mở cửa ra!”