Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Chương 49: Thản nhiên như không



Đông Linh sụt sịt nước mũi thu dọn đồ đạc cho Mạch Sương: “Công tử, em muốn đi cùng cậu cơ.”

“Không được, lần này phải lên sa trường, một nữ tử như em đi theo, chưa nói đến chuyện ở đâu cũng bất tiện, ngay cả an nguy cũng khó tự bảo đảm. Em cứ ở lại biệt uyển này chờ ta về.”

“Nhưng mà, nhưng mà em cũng giống Thái tử điện hạ, không thể rời xa cậu đâu.”

Mạch Sương dở khóc dở cười, nha đầu kia học cái gì hay thì không học, lại học theo Mục Cẩm. Một nữ tử như Đông Linh ở sa trường rất bất tiện, Mạch Sương sợ không thể bảo vệ nàng, kiên quyết nói: “Không được, em ở lại đây.”

“Công tử…”

“Không cần nói nhiều, bất luận thế nào cũng không được.”

Đông Linh thấy Mạch Sương kiên quyết như thế, cũng không đau khổ cầu xin nữa: “Vậy công tử phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy.”

Ngày Mục Cẩm xuất chinh, Hoàng đế đích thân ra công thành đưa tiễn, văn võ bá quan âm thầm nghị luận chuyện Thái tử xuất chinh, ai cũng có cách nói riêng.

Có người nói Thái tử điện hạ thiếu thốn kinh nghiệm sa trường, đi chuyến này e rằng cũng chẳng làm nên thành tựu gì.

Cũng có người nói Thái tử điện hạ anh minh thần võ, lần này đến sa trường biên cảnh, nhất định sẽ khiến quân địch phải sợ mất mật.

Mặc dù là vì Mạch Sương, Mục Cẩm mới chủ động xin đi dẫn binh xuất chinh, nhưng chính hắn cũng hiểu rõ trách nhiệm nặng nề trên vai mình, tất nhiên sẽ không coi đây là trò đùa. Vừa vặn có thể nhân cơ hội này để tích lũy kinh nghiệm sa trường cho mình.

Không biết chừng, chờ hắn lập công trở về, lại thỉnh cầu mấy câu trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ đồng ý cho Mạch Sương ở bên hắn cũng nên.

Quân đội trùng trùng điệp điệp đi băng qua cổng thành, các tướng sĩ mặc áo giap sắt ai ai cũng hăng hái tinh thần, đều muốn nhân cơ hội này để thi triển bản lĩnh.

Mục Cẩm mặc áo giáp bạc ngồi trên lưng ngựa, áo choàng màu đỏ đằng sau tung bay trong gió lạnh.

Dưới gốc cây bên cầu đá ở ngoại ô kinhh thành, có hai người hai ngựa đang đứng đó, một thị vệ mặc áo lam, một nam tử khoác áo lông trắng, trên đầu đội sa mạo trắng.

Hôm đó sau khi việc xuất chinh được Hoàng đế đồng ý, Mục Cẩm đã viết thư nói lại chuyện này cho Mạch Sương, bảo cậu hai ngày sau chờ hắn bên cạnh cầu Liễu Hà.

Mục Cẩm giơ tay lên kêu to dừng lại, các tướng sĩ cưỡi ngựa phía sau đều ghìm cương, bộ binh đi sau cùng thấy kỵ binh dừng lại cũng dừng chân, cả đoàn người nhất thời im lặng.

Mục Cẩm xuống ngựa, đi đến trước mặt nam tử đội sa mạo trắng kia, mặc dù cậu che mặt, nhưng hắn vẫn nhận ra từ cái nhìn đầu tiên: “Lần này đi biên cảnh có rất nhiều gian nan hiểm trở, em có muốn cùng ta kề vai chiến đấu không?”

Mạch Sương đáp: “Nếu không muốn, em sẽ không đứng ở đây.”

Mục Cẩm cười, nếu không phải vì đằng sau vẫn còn mười vạn tướng sĩ đang nhìn hắn, nhất định hắn sẽ ôm chặt cậu vào lòng. Quay người lại, Mục Cẩm giương cao giọng, nói với các vị tướng sĩ: “Mọi người nghe cho kỹ, vị công tử này là quân sư bản cung mời đến, không chỉ trí mưu song toàn mà còn võ công phi phàm, cậu ấy sẽ ra sa trường cùng quân ta, sau này mọi người thấy cậu ấy như thấy bản cung! Nếu có ai không cung kính, quân pháp xử trí!”

“Mạt tướng hiểu!” Trăm miệng một lời, khí thế khoáng đạt.

Mục Cẩm nghiêng đầu nhìn Mạch Sương, ôn nhu nói: “Chúng ta đi.”

Mục Cẩm đi phía trên cùng, ngựa của Mạch Sương đi ngay sau hắn, chỉ cần hơi liếc mắt một chút là có thể nhìn thấy hắn.

Buổi tối hạ trại trên một bãi cỏ, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi tiếp.

Lúc hạ trại, Mục Cẩm cũng giúp mọi người cắm cọc. Nếu đã đi để tích lũy kinh nghiệm, tất nhiên chuyện gì cũng phải đích thân làm một lần.

Hạ trại xong, trời đã tối đen. Khi Mục Cẩm trở về lều trại của mình, Mạch Sương đang ở đó cúi người bày bát đũa, thức ăn trên bàn vẫn còn tỏa khói nóng.

Mục Cẩm nói: “Sao phải tự làm, không phải còn có hạ nhân sao?”

Mạch Sương nói: “Điện hạ cũng tự mình hạ trại, em bày chút bát đũa có là gì. Hơn nữa, quân doanh không giống trong phủ, chuyện gì cũng có người hầu hạ. Có những việc nhỏ tự mình làm còn nhanh hơn.”

Mục Cẩm cười nhẹ, nhìn cậu cách một tầng lụa trắng: “Nếu đã vậy, mấy chuyện hầu hạ sinh hoạt cho bản cung có thể giao cho em rồi.”

“Chẳng lẽ điện hạ mời quân sư đến là để làm hạ nhân riêng biệt cho chàng sao?”

Mục Cẩm cầm tay cậu: “Em muốn làm hạ nhân, ta còn không nỡ đâu.”

Ánh mắt Mạch Sương lộ ra nét cười, nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Điện hạ mau dùng bữa đi, nếu không sẽ nguội.”

“Đợi lát nữa.” Mục Cẩm nói. Mạch Sương nhìn hắn, chỉ thấy một đôi tay vươn đến, lấy sa mạo trên đầu cậu xuống, hai người đối diện nhau không còn cách vật.

“Ở đây chỉ có ta và em, không cần đội sa mạo.”

Mạch Sương nhận lấy sa mạo từ tay Mục Cẩm: “Chàng mau ăn đi.” Quay người cất sa mạo trên tay.

Mạch Sương đã bị Hoàng đế phế bỏ phong hào Thái tử phi, nếu còn ở bên cạnh Mục Cẩm, khó tránh khỏi sẽ có người bép xép. Tuy rằng đại đa số người trong quân đều chưa từng thấy cậu, nhưng không biết chừng sẽ có ai đó nhận ra. Cho nên, vẫn cứ đội sa mạo để phòng ngừa vạn nhất.

Mục Cẩm ngồi xuống, nhìn lướt qua mấy món ăn trên bàn, đều là món mặn.

Mạch Sương ngồi xuống đối diện hắn: “Sao điện hạ không ăn?”

Mục Cẩm nhìn cậu: “Ta đang nghĩ, em nên ăn cái gì.”

“Nhiều món ăn như vậy, ăn cái gì cũng được.”

Mục Cẩm đứng lên: “Ta đi bảo bọn họ làm mấy món chay mang đến.”

“Điện hạ.” Mạch Sương gọi hắn lại.

“Cùng lắm cũng chỉ một khắc, em chờ ở đây.”

Mạch Sương đứng dậy dắt tay hắn vào: “Không cần, chàng mau ngồi xuống ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội.”

Mục Cẩm nhìn cậu, ngồi xuống một lần nữa, gắp một miếng đậu lên, ép lên mặt cơm trắng để dầu mỡ dính trên đó chảy hết ra, mới đặt vào bát của Mạch Sương.

Mạch Sương thì gắp một miếng thịt gà vào bát hắn: “Mau ăn đi.”

Mục Cẩm mím môi cười, lập tức ăn miếng thịt gà mà Mạch Sương gắp cho.

Những ngày cuối năm, khi Mục Cẩm dẫn binh đi ngang qua mấy thôn xóm, thường xuyên nhìn thấy những câu đối đỏ thẫm được dán trên tường mỗi nhà, không khí vui mừng ngày một nồng đậm hơn.

Nhưng hành trình đến biên cảnh lần này phải mất khoảng hai mươi ngày, sợ rằng trước nguyên tiêu, ngày nào cũng phải xóc nảy trên lưng ngựa.

Càng đi về phía nam, thời tiết càng trở nên ấm áp hơn.

Ngày thứ tư sau khi xuất phát, mười vạn binh mã hạ trại ở ven bờ sông. Buổi tối, khắp nơi trong doanh địa đều đốt đuốc, một người ăn mặc như binh lính lén lút đi đến lều trại chủ, khẽ đẩy mành ra nhìn vào trong, nhưng không nhìn thấy gì hết.

Buông mành xuống vừa định đi, bỗng một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Đứng lại.”

Binh lính kia cứng người lại, lập tức quỳ xuống, cúi đầu nói với giọng ồm ồm: “Tiểu nhân chỉ tới hỏi Thái tử điện hạ có đói không để mang đồ ăn đến.”

“Ngẩng đầu lên.” Mạch Sương đang đội sa mạo, nhìn tiểu binh lính quỳ trên mặt đất.

Tiểu binh lính kia thầm kêu không xong, nhưng rất nhanh trí, nhăn mặt lại rồi mới ngẩng đầu lên. Mạch Sương nhìn khuôn mặt nhăn nhó kia, sắc mặt tối lại: “Theo ta vào đây.”

Mạch Sương đi vào lều trại trước, tiểu binh lính đứng dậy, khúm núm vào sau.

Mạch Sương nhìn tiểu binh lính, bất đắc dĩ nói: “Sao lại không nghe lời vậy.”

Tiểu binh lính cũng biết mình bị bại lộ thân phận rồi, vì thế cũng không giấu diếm nữa: “Em, em sai rồi, nhưng em thật sự muốn đi theo công tử.”

Mạch Sương cũng không tức giận: “Mấy ngày nay em ở đâu?”

“Ở chỗ hỏa đầu quân, mấy món chay công tử ăn hai ngày nay đều do em tự làm đấy.” Vẻ mặt tự hào.

Mạch Sương nói: “Ngày mai em quay về đi.”

“Không, em không về.” Đông Linh vội vàng ôm cánh tay Mạch Sương. “Công tử, cậu đừng đuổi em đi.”

Đúng lúc này, Mục Cẩm từ bên ngoài trở về lều trại của mình, bắt gặp cảnh tượng này, ngay lập tức kéo tiểu binh lính ra xa Mạch Sương. “Láo xược!”

Đông Linh quay đầu lại, buông lỏng cánh tay Mạch Sương ra, hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến điện hạ.”

Mục Cẩm nhìn thấy rõ là Đông Linh, vì thế mới không trách tội, thu liễm vẻ tức giận: “Sao ngươi cũng theo tới đây?”

Đông Linh ngẩng đầu, vành mắt ngập nước, ngữ khí đáng thương nói: “Nô tỳ thật sự không thể rời xa công tử được. Công tử không có ở bên, cả ngày nô tỳ đều nhớ công tử, ăn không ngon ngủ không yên, nên dứt khoát đi theo luôn.”

Gân xanh trên trán Mục Cẩm giật nảy: “Ngươi có biết chỉ bằng vào những lời này, bản cung cũng có thể giết ngươi không?”

Đông Linh hoảng sợ: “Tại, tại sao?”

“Người của ta mà ngươi cũng dám mơ ước, không giết ngươi chẳng lẽ còn giữ lại?”

Đông Linh chỉ muốn khóc toáng lên: “Nô, nô tỳ đáng chết.”

Mạch Sương cười nhẹ một tiếng, nhìn Mục Cẩm nói: “Chàng đừng dọa cô ấy.”

“Đây không phải dọa đâu, nếu cô ấy có ý nghĩ không an phận nào với em, giữ lại chính là một mối uy hiếp.” Lại còn nói cực kỳ nghiêm túc.

Đông Linh khóc không ra nước mắt, vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ hiểu lầm rồi, nô tỳ, nô tỳ sao dám có ý nghĩ không an phận nào với công tử, cho dù có, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của điện hạ mà.”

Mục Cẩm nhướng mi: “Vậy tóm lại là có hay không có?”

Đông Linh lắc đầu quả quyết: “Không có!”

Mạch Sương càng xem càng đau đầu, rõ ràng ban đầu là giáo huấn Đông Linh, không ngờ cuối cùng lại biến thành cục diện thế này.

Mục Cẩm vô cùng hài lòng, nói: “Nếu đã vậy, sau này ngươi sẽ hầu hạ ở đây.”

Mạch Sương nói: “Điện hạ, một nữ tử như cô ấy ở lại quân doanh có nhiều bất tiện, để cô ấy về đi.”

“Không, công tử, em không về!”

Mục Cẩm nhìn sang Mạch Sương, nói: “Để người khác hầu hạ em, ta không yên tâm, nếu cô ấy đi theo tới đây rồi, cứ cho ở lại, ta cũng không lo lắng.”

“Đúng đó công tử, em ở lại có thể giúp được rất nhiều việc đấy.”

Mạch Sương nhìn dang vẻ tội nghiệp của Đông Linh, trầm ngâm một lúc mới nói: “Được rồi, em ở lại, trong quân doanh làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận.”

“Vâng vâng, công tử yên tâm, em ăn mặc thế này không ai nghi ngờ em, mấy hôm nay người của hỏa đầu quân cũng không nhìn ra được gì.”

Cứ như vậy, Đông Linh được thành công ở lại.

Hôm sau là trừ tịch.

Vốn là lúc mọi nhà ăn bữa cơm tất niên đoàn viên, nhưng giờ thì đang ngồi vây quanh bếp lửa vừa cắn hạt dưa vừa kể chuyện nhà.

Đoàn người Mục Cẩm lại hạ trại ở vùng hoang sơn dã lĩnh, trước không thấy thôn xóm sau không thấy khách điếm, không hề có một chút không khí năm mới.

Từ nhỏ Mục Cẩm đã sống trong cung, chỉ biết rằng cứ đến năm mới trong cung sẽ có cung yến, còn cả xem ca múa xem pháo hoa. Còn Mạch Sương từ nhỏ đã sống ở đạo quán, chỉ có năm tám tuổi mới về phủ Thừa tướng đón lễ trừ tịch, ký ức đã sớm mờ nhạt.

Trong lều trại vô cùng im lặng, hai người Mục Cẩm và Mạch Sương ở chung cùng nhau cũng không cần nói gì nhiều, Mạch Sương nghiên cứu một quyển binh thư, Mục Cẩm nghiền ngẫm một tờ bản đồ địa hình.

Hai người ai xem của người nấy, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, cùng nở một nụ cười nhẹ, sau đó lại tự bận rộn việc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.