Edit: Cinis
Beta: LP
_______
Ôi cuối cùng cũng được để 1 chữ hoàn tròn trĩnh =)))))))))
Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ nha hihi
Rõ ràng hai đứa bé ở hình rồng thì trông giống hệt nhau, thế nhưng sau khi hóa thành hình người thì đứa nhỏ Ve Con giống Phượng Dương, đứa lớn Đá Quý Lớn lại giống Mặc Đình.
Đúng là màu tóc và màu mắt của hai đứa đều giống cha, thế nhưng ngoại trừ mắt ra thì những nét khác trên khuôn mặt lại khác nhau rất nhiều.
Ngũ quan của Đá Quý Lớn khá cứng rắn, Ve Con thì lại mềm mại giống Phượng Dương.
Mặc Đình và Phượng Dương đều khá trắng nên da dẻ của hai đứa nhỏ cũng không đen, đều trắng trẻo nõn nà cả.
Lúc này mới hóa thành hình người, trông cứ y như bánh bao mới ra khỏi lồng hấp vậy, trắng trắng mềm mềm.
Lúc này bánh bao vừa thơm vừa mềm đang ngồi trên giường khóc “hu hu”, Yến Lưu sốt ruột đến toát cả mồ hôi hột, thấy Mặc Đình dắt Phượng Dương hơi run chân đi vào thì vội vàng lo lắng tiến lên nghênh đón: “Hai vị chủ nhân, cuối cùng hai người cũng về rồi.
Ôi mẹ ơi, hai tiểu chú nhân hóa thành hình người rồi!”
Mặc Đình và Phượng Dương nhìn sang, quả nhiên trông thấy hai thằng nhóc trắng trẻo hồng hào ngồi trên giường khóc đến mức mặt mũi tèm lem nhem nhuốc như mèo con, tội nghiệp khiến lòng người mềm nhũn.
Phượng Dương cũng quên cả mệt, nhanh chóng chạy tới bên giường: “Làm sao thế này?”
Hoa Thành nói: “Chiếp! Đừng nói nữa! Hai người họ hóa thành hình người thì không phải là không chen vào được giường đá quý nữa sao, hơn nữa đá quý trên giường còn cộm mông nữa! Hiện tại họ mềm nhũn như thế, cộm hỏng thì làm sao bây giờ? Anh Yến Lưu chuyển hai người họ tới trên giường lớn, không được ở giường đá quý nữa nên mới khóc thét đó.
Thế nhưng hai người họ không biến trở về hình rồng, không có vảy rồng thì chúng con nào dám đưa hai tiểu chủ nhân về giường đá quý cơ chứ?”
Phượng Dương còn tưởng là chuyện gì, nghe vậy thì thở phào một hơi, sau đó cùng Mặc Đình mỗi người ôm một đứa nhỏ vào trong ngực dỗ dành.
Hai thằng nhóc này khóc nức nở, lông mi ướt sũng, bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo của hai người cha không chịu buông.
Mặc Đình nâng cái mông nhỏ của Ve Con rồi cười nói với Yến Lưu: “Hai người các ngươi sốt ruột lắm rồi đúng không? Mau đi nghỉ ngơi đi.”
Yến Lưu vội vội vã vã tóm lấy Hoa Thành chạy ra ngoài.
Hoa Thành cố sống cố chết chui ra khỏi tay Yến Lưu: “Cô gia! Phiền ngài sau này có kéo thái tử nhà ta đi hưởng thụ thế giới hai người thì ít nhất cũng phải để lại một cái phương thức liên lạc khẩn cấp đi nhá!”
Mặc Đình xấu hổ ho khan một tiếng: “Biết rồi.”
Thực ra Yến Lưu có phương thức liên lạc khẩn cấp, thế nhưng phương thức liên lạc khẩn cấp này chỉ có một nơi không thể liên lạc đến được, đó chính là hang động giấu đá quý của Mặc Đình kia.
Trong hang động này ngăn cách tất cả linh lực nên không thể liên lạc với bên ngoài được, nếu không thì bên trong có nhiều linh ngọc và đá quý với nhiều năng lượng như vậy đã bị người ta phát hiện từ lâu rồi còn gì?
“Chúng ta có nên tìm một ít đá quý bằng phẳng một chút để làm giường cho các con không?”, Phượng Dương nói: “Nếu không lúc chúng hóa thành hình người ngủ thế nào được bây giờ?”, lúc này hai đứa nhỏ đã được họ ôm vào lòng mà người vẫn cố duỗi về phía giường đá quý đây này.
Hơn nữa hai thằng nhóc này cũng tài ghê, mới ra khỏi vỏ trứng mấy ngày đã ngồi được rồi.
“Nếu như đều là đá quý bằng phẳng thì mặt cắt sẽ ít đi,chưa chắc các con sẽ thích đâu.”, Mặc Đình ôm con trai bằng một tay, tay còn lại duỗi ra một cái, cây đá quý mới làm được hai phần ba ở bên ngoài lập tức bay đến bên tay y: “Chúng ta chơi cái này trước có được hay không?”, y vỗ khẽ lưng Ve Con rồi nói.
“Oa ~”, Ve Con quả nhiên ngừng khóc, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào cây đá quý.
Đá Quý Lớn cũng nhìn thấy nên đổi hướng, nhoài người về phía cây đá quý.
Rễ của cây đá quý không cắm vào trong đất, vì từ lúc đầu nó đã được làm ra để trở thành món đồ chơi, vậy nên Mặc Đình chọn cây cũng không cao, chỉ khoảng tầm bốn mươi cm, còn rễ của nó thì cắm vào bên trong một tảng ngọc thạch lớn trong suốt có màu sắc rất đẹp, không có đất nên cũng không sợ bẩn.
Y vừa đặt cái cây này xuống giường thì hai đứa bé đã nhao nhao với lên.
Phượng Dương thấy bọn nhỏ ngừng khóc thì đứng dậy đi tìm quần áo mặc cho hai đứa nhỏ.
Quần áo là bà nội tìm người chuẩn bị, trên đó có đính rất nhiều đá quý nhỏ vụn, chắc chắn là hai đứa nhỏ sẽ rất thích.
Quả nhiên, khi Phượng Dương vội vàng mặc quần áo vào cho hai đứa bé thì cả hai đều không quậy phá gì cả, đôi mắt to tròn long lanh tò mò nhìn mấy cục đá nhỏ lấp lánh trên quần áo.
Lúc thì vồ cái này, lúc thì sờ cái kia, mệt thì giơ hai cánh tay nhỏ ra đòi cha ôm.
Mặc Đình và Phượng Dương nhanh chóng dỗ cho hai đứa bé đi ngủ, họ cũng ngủ bù theo một chút.
Tuy họ cũng không nhất định phải ngủ, thế nhưng ngủ một giấc sẽ khôi phục thể lực nhanh hơn, cũng giống như con người vậy.
Chờ đến khi họ tỉnh lại thì đã gần giữa trưa.
Hai người ôm con cùng đi thăm ông bà nội, người một nhà cùng ngồi quanh một cái bàn tròn ăn cơm trưa.
Nhưng lần này chẳng những có Mặc Đình, Phượng Dương và hai đứa nhỏ mà còn có vợ chồng trưởng công chúa và vợ chồng nhị công chúa.
“Lần này gọi các con cùng tới đây là có hai việc.”, lão Long Vương nói: “Chuyện thứ nhất là ta đã nghĩ ra tên chính cho Đá Quý Lớn và Ve Con rồi.
Anh là Mặc Ngọc Phong, em là Mặc Ngọc Dương, các con cảm thấy thế nào?”
“Phong, Dương, Phượng Dương?”, Mặc Đình cười nói: “Trong tên của hai đứa nhỏ đều có tên của Dương Dương, rất tốt.
Cảm ơn phụ vương.”
“Đều là người một nhà, còn khách sáo cảm ơn cái gì”, lão Long Vương vung tay lên, vẻ mặt tang thương thở dài một tiếng: “Thời gian trôi qua thật là nhanh.
Năm nay phụ vương các con đã một nghìn… một nghìn…”, lão Long Vương quay đầu sang hỏi vợ: “Bà nó ơi, năm nay tôi một nghìn mấy ấy nhỉ?”
“Một nghìn không trăm bốn mươi mốt.”, Long Vương Hậu nói: “Ông muốn nói chuyện thì nói cho cẩn thận! Bày ra vẻ mặt đi dự đám tang là để làm cái gì? Đang yên đang lành!”
“Khụ! Không phải là vì tôi vừa nghĩ tới chuyện muốn rời khỏi hai đứa cháu nhỏ đã thấy buồn bã hay sao?”, lão Long Vương đau lòng lưu luyến xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu hai đứa bé: “Tôi còn chưa ngắm bọn nhỏ đủ đâu.”
“Phụ vương, ngài sắp đi đâu à?”, Mặc Đình hỏi.
“Ừ.
Không phải sau năm nay mẹ con cũng đến tám trăm tuổi rồi hay sao, gần ba mươi năm nay ta không dẫn bà ấy ra ngoài rồi nên định dẫn bà ấy đi ra ngoài chơi một chuyến.”, lão Long Vương thu vẻ mặt tang thương lại rồi cười nói: “Lúc trước chúng ta sợ con về nhà nhưng đến người nói chuyện cũng không có, vậy nên chúng ta cũng rất ít khi đi ra ngoài.
Hiện tại con đã có Dương Dương ở bên rồi, lại có Đá Quý Lớn và Ve Con nữa nên chúng ta cũng yên tâm.
Hơn nữa Đình Nhi à, con cũng nên kế thừa vương vị rồi đấy.
Ba người chú của con đã không quản lí chuyện trong tộc từ lâu, ta cũng muốn được an nhàn một chút.
Đúng lúc ba chú thím của con nói muốn tổ chức một đoàn du lịch, ta và mẫu hậu của con cũng muốn đi cùng.”
“Vậy ngài với mẫu hậu cứ đi thôi, bắt con kế thừa vương vị nhanh như vậy làm gì? Thực ra, người được xem là người trong tộc của chúng ta cũng chỉ có người một nhà chúng ta thôi, ai làm vương cũng chẳng có gì khác biệt cả.”
“Đương nhiên là có khác nhau rồi.”, lão Long Vương trừng mắt nhìn y.
“Đúng vậy đó Đình đệ, chú nên kế thừa vương vị đi thôi.”, người nói chuyện là phu quân của trưởng công chúa, thái tử Hồng Giản: “Tuy rằng cậu vẫn chưa kế thừa vương vị, tộc nhân trong Đông Hải Long tộc cũng không nhiều, nhưng Tây, Nam, Bắc tam hải của chúng tôi có rất nhiều người, hơn nữa chúng tôi đều đã tán thành chú làm tân Long Vương từ lâu rồi.”
“Vậy cũng được.”, Mặc Đình nói: “Phụ vương, ngài cứ yên tâm ra ngoài chơi đi, trong nhà có con rồi, ngài không cần phải lo lắng.”
“Phụ vương, mẫu hậu, hai người sẽ đi rất lâu sao ạ?”, Phượng Dương hỏi.
“Xem tình hình đã.”, lão vương hậu cười nói: “Đi ba năm, năm năm, hoặc là tám năm, mười năm cũng nên.
Có điều nếu như Dương Dương lại có thai thì chúng ta nhất định sẽ về sớm, chứ ta cũng không yên tâm.”
“Vậy xem ra hai người cũng không đi chơi được mấy ngày đâu, dù sao con cũng nỗ lực như vậy á á..!”, Mặc Đình vội vàng xoa bắp tay tê rần, nhe răng trợn mắt nhìn Phượng Dương: “Bảo bối sao em lại véo anh?”
“Em véo à?”, Phượng Dương tỏ vẻ vô tội.
Mặc Đình: “…”
Lão vương hậu lên tiếng: “Xứng đáng, đã làm cha rồi mà vẫn bộp chộp như thế.”, lão vương hậu lườm lão long vương một cái: “Cũng không biết giống ai.”
Lão Long Vương: “Khụ! Dù sao cũng chỉ có hai việc này thôi.
Nào mọi người, mau ăn cơm thôi! Cháu ngoan của ông đâu, mau lại đây để ông nội bế nào.”
Phượng Dương đưa Đá Quý Lớn đang ôm trong lòng cho lão long vương bế.
Đá Quý Lớn nhìn thấy ngày hôm nay ông nội không đội vương miện đá quý thì hơi không muốn đi.
Thế nhưng bé vừa định xụ mặt thì ông nội bé đã biến ra một cái bát đá quý cứ như ảo thuật vậy! Thân bát là kim cương trắng lấp la lấp lánh, xung quanh bát còn dùng đá quý màu vàng nạm thành hình con rồng vàng nho nhỏ!
“Ô a?”, Đá Quý Lớn không thèm nghĩ ngợi, lập tức cầm bát lên ngắm.
“Ô oa!”, Ve Con không chịu đâu, sao bé lại không có?
“Đây đây đây, đừng khóc đừng khóc, bà nội có này.”, lão vương hậu vội vàng lấy ra một cái bát khác giống như đúc với cái của Đá Quý Lớn cho Ve Con.
Hai anh em vui vẻ, cầm bát đá chơi đùa, vung chân vỗ bàn.
Phượng Dương múc một ít chất lỏng linh quả vào trong bát của hai đứa nhỏ, hai anh em ngồi trong lòng ông bà nội chờ cho ăn.
Lão Long Vương và Long Vương Hậu rất thích làm việc này, cẩn thận cho hai đứa nhỏ ăn từng li từng tí.
Dáng vẻ hai đứa nhỏ nếm được ngon ngọt, duỗi đầu lưỡi ra liếm nước trái cây vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Nhị công chúa tính tình thẳng thắn, cười nói: “Thế này thì còn ra ngoài du lịch cái gì nữa, chắc chắn chỉ mấy hôm là hai ông bà đã thương nhớ cháu không nhịn được muốn về nhà rồi.”
Lão Long Vương nói: “Dù có nhớ thì ta bảo Đình Nhi dẫn bọn nhỏ dịch chuyển tức thời đến thăm ta là được rồi, không phải sao?”
Có một đứa con trai là tiên quân thì việc này cũng chẳng phải chuyện to tát gì hết.
Mượn cơ hội truyền vương vị xuống cho y mới là quan trọng, nếu không thì lúc nào ông mới có thể có được cuộc sống tự do cơ thật sự cơ chứ?
Mặc Đình vừa nhìn đã có thể hiểu được suy nghĩ của cha y, thế nhưng ngẫm lại thì thôi, ông cụ đã làm Long Vương hơn tám trăm năm, cũng đến lúc để ông được nghỉ ngơi thanh nhàn rồi.
Người một nhà vui vẻ ăn xong bữa cơm gia đình.
Ngày hôm sau, lão Long Vương mở tiệc mời người trong cả tộc đến liên hoan, sau đó chính thức truyền lại vương vị cho Mặc Đình.
Truyền vương vị và ăn uống xong thì bốn vị lão Long Vương đưa phu nhân của từng người rời khỏi núi Bàn Long.
Năm năm thoắt cái trôi qua.
Cho dù Mặc Đình thật sự rất nỗ lực, thế nhưng mãi đến tận năm nay thì Phượng Dương mới mang bầu lần nữa.
Họ thông báo chuyện này cho lão Long Vương và Long Vương Hậu đang du lịch ở bên ngoài, hai ông bà nói sẽ về nhanh thôi.
Hôm nay Mặc Đình mới vừa làm mưa xong, trên trời vẫn còn không ít mây, thời tiết rất mát mẻ.
Phượng Dương muốn ra ngoài đi dạo một lát nên Mặc Đình dẫn Phượng Dương rời khỏi điện Chính Vũ.
Lúc này một cậu bé cao chừng một mét ba đi ra, tuy cậu bé cao chừng đó nhưng thực tế cũng mới năm tuổi mà thôi.
Cậu bé đứng ở cửa gọi: “Phụ vương, con có thể theo đi không?”
Phượng Dương hỏi: “Anh con đâu?”
Ve Con còn chưa kịp nói gì thì Đá Quý Lớn đã chạy ra.
Cậu bé kéo Ve Con lại rồi nhỏ giọng nói: “Phụ vương và cha đi ra ngoài, chúng ta cũng đừng đi theo, lát nữa anh cho em xem cái này hay lắm.”
Ve Con vừa nghe thấy có thứ thú vị thì nghĩ thầm không đi cũng được, bèn hô lên: “Phụ vương ơi, cha ơi, con không đi nữa đâu, con và anh ở nhà chơi đây.”
Tất nhiên là Mặc Đình và Phượng Dương không có ý kiến gì cả, hai người thong thả rời khỏi tẩm điện.
Đá Quý Lớn thấy phụ vương thật sự đi rồi thì vội vàng lấy ra một thứ từ trong ống tay áo.
Vật này to bằng bàn tay của người lớn, có chút cũ kĩ.
Ve Con: “Anh, anh đừng nói với em đây chính là ‘cái hay lắm’ mà anh nói đấy nhé.”
Đá Quý Lớn “xuỵt” một tiếng: “Em đừng lớn tiếng như vậy.
Vật này tuy cũ, nhưng anh nói cho em biết, nó chính là bảo bối đấy.
Em có biết nó là cái gì không?”
Ve con: “Cái gì?”
Đá Quý Lớn nói: “Đây là túi càn khôn của phụ vương đấy.
Không phải lúc trước chúng ta tìm mãi không ra nơi giấu đá quý của phụ vương hay sao? Vậy nên anh lén lút cầm túi càn khôn của phụ vương tới.
Chúng ta cứ xem thẻ bên trong có đá quý hay không rồi trả lại cho phụ vương.”
Ve Con luôn nhút nhát hơn anh trai, thế nhưng anh trai bé đã nói bên trong có thể có đá quý nên bé thật sự rất tò mò.
Họ từng nghe rất nhiều họ hàng trong ba tộc khác nói phụ vương của các bé là người sưu tầm đá quý giỏi nhất, số đá quý mà phụ vương có nhiều đến mức có thể chất thành núi luôn.
Hai anh em rón rén quay về phòng.
Ve Con hỏi: “Anh ơi, anh biết cách lấy đồ ở trong này ra không? Em nghe phụ vương nói, không phải ai cũng có thể lấy đồ ra từ bên trong cái túi càn khôn này đâu.
Hơn nữa không phải phụ vương còn nói bên trong cất giấu một con chim rất hung ác rất xấu xa sao? Nhỡ con chim này thoát ra ăn thịt chúng mình thì phải làm sao bây giờ?”
Đá Quý Lớn nghe vậy thì kiêu ngạo vỗ ngực một cái: “Sợ cái gì? Có anh ở đây rồi.
Nếu con chim này dám bắt nạt em, anh sẽ nướng nó lên cho em làm đồ ăn vặt.”
Ve Con lập tức liếm liếm môi: “Hay là nếu nó không bắt nạt em thì chúng mình cũng nướng nó lên nhé? Anh nói làm em thấy thèm quá.”
Đá Quý Lớn: “… Được!”.
Kiếm Hiệp Hay
Người anh trai từ nhỏ đã biết thương em cảm thấy cái này có thể làm được.
Dù sao phụ vương bé cũng nói đây là một con chim xấu xa rồi, ăn rồi thì thôi.
Vì thiên hạ trừ hại cũng có thể xem như việc thiện mà nhỉ?
Lão Long Vương và Long vương hậu đi du lịch nhiều năm mới trở về nhà, vừa gặp cháu mình đã phát hiện hình như hai đứa nó đang nổi lửa nướng cái gì đó, thơm quá!
Lão Long Vương và Long vương hậu chỉ cần vừa nhớ cháu thì sẽ bảo con trai mang mấy đứa nhỏ tới gặp họ nên họ không thấy xa lạ một chút nào cả, hai đứa bé cũng rất thân thiết với họ.
Lúc này hai đứa nhỏ đang ăn ngon miệng, nhưng vừa thấy ông bà nội đến Ve Con đã hưng phấn gọi: “Ông nội, bà nội!”
Hai ông bà vội vàng dịch chuyển tức thời ôm lấy hai đứa cháu trai đầy mặt dầu mỡ đang lao về phía họ.
Lão Long Vương hỏi: “Hai anh em cháu đang ăn cái gì đấy? Phụ vương và cha của các cháu đi đâu cả rồi?”
Đá Quý Lớn nói: “Ông nội bà nội, phụ vương đưa cha ra ngoài đi dạo rồi.
Chúng cháu đang nướng chim nhỏ và thỏ nhỏ đấy, thịt của con thỏ này đặc biệt đặc biệt ngon!”
Lão Long Vương nhìn thế nào cũng cảm thấy con thỏ này rất giống thỏ, thế nhưng con chim này lại không giống chim, nói là chim thì hình như to quá… nhưng nói là Phượng Hoàng thì lại hơi nhỏ.
Ông thật sự là không nhận ra được đây rốt cuộc là cái thứ gì, dù sao kể từ khi biết con dâu mang thai sẽ trở nên thích ăn thịt thì ông và bạn già của mình đã nuôi rất nhiều Linh Thú trên núi Bàn Long, đúng là bốn phương tám hướng muốn cái gì cũng đều có cả.
Ve Con rất hiếu thuận đưa miếng thịt cho lão Long Vương: “Ông nội ăn đi.”
Lão Long Vương sao có thể từ chối ý tốt của cháu mình được, ông ăn hết miếng thịt trong cái tay nhỏ bóng nhẫy của bé, ăn xong còn cảm thấy rất ngon nên ra hiệu cho bạn già cũng nếm thử.
Long Vương Hậu ăn xong cũng không nói ra được là kỳ quái ở chỗ nào, chỉ cảm thấy hơi là lạ mà thôi, nhưng đúng là ăn ngon thật.
Lúc này Mặc Đình trở về, y nhìn thấy bốn người đang ngồi quanh cái giá nướng đồ ăn thì vội hỏi: “Mọi người đang ăn cái gì đấy?”
Đá Quý Lớn nói: “Phụ vương, con nướng con chim xấu xa và thỏ nhỏ trong túi càn khôn của phụ vương rồi này!”
Mặc Đình nghe mà lảo đảo, cả người đều choáng váng: “Con nói nướng, nướng cái gì?!”
Ve Con: “Con chim xấu xa và con thỏ trong túi càn khôn của phụ vương đấy!”
Lão Long Vương: “Hai đứa cháu ta của đúng là giỏi ghê, thịt thỏ nướng thơm thật đấy.”
Mặc Đình: “…”
Lúc này Ve Con còn nói: “Phụ vương, chúng con còn giữ con chim lớn xấu xa lại chờ cha trở về cùng ăn đấy!”
Long Vương trẻ tuổi nhanh chóng nhìn lại phía sau, thấy phu nhân không đi theo thì vỗ ngực một cái rồi vội vàng đi qua nhỏ giọng nói cho cha mẹ và các con: “Con chim xấu này không ăn được đâu.
Nướng thì nướng đi, thế nhưng ăn nó là đau bụng đấy biết không? Với lại việc này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được nói cho Dương Dương biết, hai đứa hiểu phụ vương nói gì không hả?”
Đá Quý Lớn: “Tại sao không thể để cho mẫu hậu biết ạ?”
Ve Con ngậm một miếng xương: “Đúng vậy đó cha, tại sao vậy ạ?”
Mặc Đình nói: “Bởi vì… Bởi vì hiện tại cha của các con lại có em bé rồi, em ấy rất thích ăn thịt, nhưng ăn thịt này vào sẽ đau bụng, vậy các con nói xem có thể để cho cha của các con ăn thịt này được nữa không? Không thể đúng không? Vậy em ấy nhìn thấy nhưng lại không được ăn thì có tức giận hay không? Hiện tại em ấy lại đang có em bé nữa, chúng ta không thể làm em ấy tức giận được.”
Đá Quý Lớn và Ve Con cảm thấy rất có lý.
Các bé đều nghe nói lúc cha mang thai các bé thì thích ăn thịt nhất nên cả hai đều gật đầu răm rắp nói: “Yên tâm đi phụ vương, chúng con nhất định không nói đâu.”
Mặc Đình đứng lên nhìn cha mẹ.
Đương nhiên là lão Long Vương và Long Vương Hậu không tin lời giải thích của con trai, thế nhưng nếu y đã nói như thế cho mấy đứa nhỏ thì nhất định là có nguyên nhân gì đó khiến y không thể nói ra sự thật được.
Vậy nên họ cũng gật đầu đồng ý.
Sau đó Mặc Đình vào nhà cầm quyển sách gần đây Phượng Dương thích nhất ra, y nói với lão Long Vương: “Phụ vương, một lúc nữa phiền ngài giúp bọn nhỏ dọn dẹp chỗ này lại nhé.
Còn chuyện chim nướng thì không ai được nhắc lại đâu.”
Lão Long Vương gật đầu.
Mặc Đình lau mồ hôi trên mặt rồi đi ra ngoài.
Y còn phải đọc sách cho Phượng Dương nữa.
Vào lúc này gió thổi thật mát mẻ.
Phượng Dương thấy Mặc Đình trở về thì dựa lưng vào lòng y lên tiếng hỏi: “Bọn nhỏ không sao chứ?”
Mặc Đình nói: “Không có chuyện gì đâu.
Phụ vương và mẫu hậu trở về rồi, đang chơi đùa với hai đứa nhỏ.”
Phượng Dương cười đáp: “Ừ.”
Mặc Đình thấy Phượng Dương mỉm cười, không nhịn được hôn lên mội cậu một cái, sau đó y vừa vỗ về bụng Phượng Dương vừa đọc sách cho cậu nghe.
Còn cái món chim nướng kia, khụ! Dù sao nướng cũng nướng rồi, cứ coi như không biết là được!TOÀN VĂN HOÀN.