Ba giây sau, Hoắc Diễn Huy là người không có kiên nhẫn nhất, nhịn không được cười ha hả. Anh ta vừa cười vừa chỉ vào Hách Kính Nghiêu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cười tiếp được.
Khóe miệng Hoắc Diễn Chiêu hơi co giật, nhưng anh ta luôn tỏ ra bình tĩnh. Vân Thâm Hàn ho nhẹ một tiếng, giả bộ không nghe thấy gì.
"Trời ơi! Kính Nghiêu, cậu quá đáng thương! Quá đáng thương!" Hoắc Diễn Huy chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, "Thật vất vả mới có thể tiếp cận được với một người phụ nữ, kết quả người ta không hề nhớ tới cậu. Quá đáng thương, quá đáng thương!"
Kế tiếp, Hoắc Diễn Huy lặp đi lặp lại ba chữ "Quá đáng thương", đã hoàn toàn quên lời uy hiếp lúc nãy của Hách Kính Nghiêu.
Hách Kính Nghiêu biết rõ, một khi anh nói ra sự thật kết quả sẽ là như vậy.
Mắt của anh dần tối lại, bắt đầu tự hỏi phải làm thế nào để giáo huấn tên Hoắc Diễn Huy không biết sợ chết là gì này, để cho anh ta cả đời khó quên.
"Khụ... Kính Nghiêu, tôi nghe Diễn Huy nói, tối hôm qua cậu đã ngủ với cô gái kia?" Vẻ mặt của Vân Thâm Hàn nghiêm túc, hỏi.
Hách Kính Nghiêu nhíu mày không trả lời, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt.
Nhưng đây cũng là bạn tốt của anh, từ sắc mặt của anh họ cũng có thể nhìn ra đáp án.
Hoắc Diễn Chiêu và Vân Thâm Hàn liếc nhau một cái.
"Kính Nghiêu." Hoắc Diễn Chiêu chau mày, giống như đang tự hỏi phải mở miệng như thế nào, "Lần đầu tiên của người đàn ông, khó tránh khỏi việc không được lâu dài, cậu cũng không nên quá khổ sở."
"Đúng là như vậy." Vẻ mặt Vân Thâm Hàn tỏ ra đã hiểu, "Chúng tôi tin là cơ thể của cậu không có vấn đề gì."
"Đúng vậy!" Hoắc Diễn Huy cũng ném cười, "Dù sao, đây là lần đầu tiên sau 25 năm cậu sử dụng cái đó, cô gái đó không hài lòng cũng là chuyện bình thường! Sau này sẽ tốt hơn thôi. Ha ha ha ha ha!"
Nói xong câu đó anh ta không nhịn được, cười như điên.
Nghe xong Hách Kính Nghiêu nhíu mày, cuối cùng cũng kịp hiểu ra ba người bạn xấu xa đang nói cái gì rồi.
Khuôn mặt anh tối đen, hung hăng siết chặc cái ly, hồi lâu, anh đột nhiên nở nụ cười: "Thâm Hàn, lần trước cậu bàn với tôi về hạng mục làng du lịch, tôi chỉ sợ gần đây không thừa tiền để đầu tư."
Vân Thâm Hàn lập tức trợn mắt há hốc mồm.
"Anh Diễn Chiêu, không phải em không giúp anh, nhưng mà chuyện trước kia anh nói với em... Thuốc mới, về phương diện này, nếu đưa vào cũng có chút khó khăn." Hách Kính Nghiêu nói tiếp, biểu cảm vô cùng thành khẩn.
Khóe miệng Hoắc Diễn Chiêu co rút.
"Còn Diễn Huy." Hách Kính Nghiêu tiếp tục điểm danh.
Hoắc Diễn Huy sợ tới mức từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy căm phẫn: "Con bé đó thật không có mắt! Lại dám từ chối thiếu gia nhà họ Hách của chúng ta!"
Vân Thâm Hàn suy nghĩ nói: "Nhất định là do cậu quá mạnh mẽ, người ta không chịu nổi, cho nên rút lui."
"Ừ, tôi cũng cảm thấy là như vậy." Mặt Hoắc Diễn Chiêu không biến sắc, "Thân phận của Kính Nghiêu cũng là trở ngại đối với người ta, chắc là cô gái kia tự thấy bản thân không xứng đáng với cậu."
Hách Kính Nghiêu bưng ly rượu đưa đến bên môi, cười nhạt, sắc mặt còn hàm chứa sự kiêu căng: "Không liên quan, chỉ là một người phụ nữ, không có gì là Hách Kính Nghiêu tôi không làm được."
Từ nhỏ anh đã có chỉ số thông minh hơn người, lại còn có tài làm ăn buôn bán trời cho, bọn họ đều ở trong một cái vòng luẩn quẩn, Hách Kính Nghiêu không hề nghi ngờ tài năng của từng người.
Sau khi lớn lên anh tiếp quản công việc làm ăn buôn bán của nhà họ Liễu, thuận thế đưa tập đoàn HI của nhà họ Hách phát triển lên quy mô lớn, cũng không khác một người thiên chi kiêu tử(*) là bao.
(*) Đây là một thành ngữ. Ở thời hiện đại người ta giải thích rằng, ý chỉ vì nhân loại mà đóng góp một thành tựu xuất sắc, thay đổi nhận thức về các phong tục được lưu truyền, tư tưởng và tín ngưỡng của nhân loại, mở ra một thời đại mới
Nhưng mà anh có tật xấu là dù thế nào cũng không thể tiếp xúc với phụ nữ. Bất kỳ người phụ nữ nào muốn tới gần anh, trong vòng ba mét, anh sẽ cảm giác được sự ghê tởm và muốn ói, nghiêm trọng hơn là sẽ ngất đi ngay sau đó. Từ nhỏ Hách Kính Nghiêu đã làm vô số các loại kiểm tra, nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân sinh bệnh.
Căn bệnh này, người ngoài ít ai biết đến, nhưng mấy người bọn họ và Hách Kính Nghiêu cùng nhau lớn lên, đương nhiên biết rất rõ mọi chuyện.
Hoắc Diễn Huy nói nghiêm túc: "Kính Nghiêu, nói thật, tôi cảm thấy may mắn khi cậu gặp căn bệnh như vậy, bằng không đứng cùng một chỗ với cậu, tôi còn có thể tán gái sao."
Tuy anh ta cũng là một soái ca, nhưng vẫn sợ đứng cạnh Hách Kính Nghiêu! Hách Kính Nghiêu không chỉ có diện mạo xuất sắc, quan trọng nhất là anh còn có khí chất tôn quý, có quyền thế và có ánh hào quang của tiền tài, đối với phụ nữ mà nói, đây là một loại thuốc kích thích.
Hách Kính Nghiêu liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi không giống với cậu, tôi là người một lòng một dạ."
Hoắc Diễn Huy nhịn không được liếc mắt: "Cậu thử trái ôm phải ấp một người cho tôi xem chút?"