Tiên Thê Rất Ngọt Ngào: Ông Xã, Đừng Quá Hư

Chương 2: Tối hôm qua chị đã đi đâu



Lúc Tô Chỉ Hề rời khỏi khách sạn, trong đầu vẫn hỗn loạn như cũ.

Chuyện xảy ra tối hôm qua, rốt cục là như thế nào?

Đúng rồi, ngày hôm qua khi cô từ trường học về đến nhà, người giúp việc đã bưng một ly sữa đến phòng ngủ của cô, sau khi cô uống xong ly sữa, trí nhớ trở nên mơ hồ.

Cô nhớ rõ, lúc đó trong nhà ngoại trừ người giúp việc cũng chỉ có em gái Tô Liên Hề!

Là em ấy hại mình sao?

Tô Chỉ Hề hung hăng nắm chặt tay, cơ thể đau nhức nhắc cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm qua, nước mắt không kìm được đảo quanh trong hốc mắt.

Vừa rồi hình như người đàn ông kia cũng không biết chuyện, nhưng mà chính anh ta đã cướp đi lần đầu tiên của mình...

Buồn cười nhất là khi xảy ra chuyện, cô còn nghĩ tới Ninh Dịch Thần.

Tô Chỉ Hề dùng sức cắn môi, cô muốn lập tức trở về nhà, tìm Tô Liên Hề đối chất!

**

Biệt thự Tô gia nằm ở đường Hoa An, thành phố Viêm Châu.

Những người ở vùng này đều là những gia đình giàu có và thế lực, nhà họ Tô chỉ là một gia đình không bắt mắt nhất trong đó. Không bao lâu, tòa nhà với kiến trúc quen thuộc đã xuất hiện trước mắt Tô Chỉ Hề.

Cô xuống taxi, đẩy cửa ra đi vào trong, nhìn thấy cha mình Tô Quốc An, mẹ kế Lâm Thục Nguyệt và em gái Tô Liên Hề đang ngồi trong phòng khách ăn điểm tâm sáng.

Tô Liên Hề và Lâm Thục Nguyệt ngồi sát gần nhau, hai mẹ con đang nói gì đó mà mặt tươi như hoa, Tô Quốc An nhìn hai người bằng vẻ mặt yêu thương.

Đột nhiên Tô Chỉ Hề cảm giác được, trong cái nhà này cô mới chính là người ngoài.

Không bao lâu, góc mắt của Tô Liên Hề nhìn thấy Tô Chỉ Hề, sắc mặt của cô ta trở nên nghiền ngẫm.

"Chị à, tối hôm qua chị đã đi đâu?" Tô Liên Hề mặc một chiếc váy nhỏ đơn giản, tóc dài giống như tảo biển buông trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mê người.

"Liên Hề..." Tô Chỉ Hề cắn cắn môi, "Tối hôm qua chị đi nơi nào, chẳng lẽ em không biết sao?"

"Làm sao em biết được?" Tô Liên Hề mở to hai mắt, khuôn mặt vô tội, "Buổi sáng em qua phòng ngủ của chị bảo chị ăn điểm tâm, kết quả là không thấy chị đâu. Em nhớ ra là tối hôm qua rõ ràng chị không về nhà..."

Sau đó, cô ta đột nhiên kêu "Aaaa" một tiếng: "Chị, trên cổ của chị sao lại có nhiều vết đỏ như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua chị đã..."

Cô ta dường như phát hiện mình đã nói lỡ lời, vội vàng bụm miệng, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Tô Quốc An.

Mày Tô Quốc An nhăn lại, nhìn Tô Chỉ Hề từ trên xuống dưới, thấy đầu tóc cô rối bời, quần áo nhiều nếp nhăn, trên cổ tràn quả nhiên xuất hiện rất nhiều dấu vết mờ ám... Lập tức giận tím mặt!

"Tô Chỉ Hề, con thành thật khai báo cho cha, tối hôm qua con đã đi đâu?"

Tô Chỉ Hề nắm chặt tay, tức giận nhìn về phía Tô Liên Hề: "Là nó hại con! Tối hôm nó bỏ thuốc vào trong ly sữa của con!"

"Cô nói bậy bạ gì đó!" Lông mày Lâm Thục Nguyệt dựng thẳng, "Chính cô không biết kiềm chế, lại còn đổ hết tội lỗi lên đầu Liên Hề của chúng tôi! Tối hôm qua rõ ràng Liên Hề có hẹn với Dịch Thần! Quốc An, anh xem con gái lớn của anh đi, tuổi còn nhỏ đã ra ngoài đi lêu lổng với đàn ông còn chưa tính, lại còn nói dối thành thói, sau này phải làm sao đây!"

Nghe Lâm Thục Nguyệt nói như vậy, Tô Quốc An càng giận dữ hơn, đứng lên đi qua đến trước mặt Tô Chỉ Hề.

"Cha, con thật sự không phải người như vậy, người tin tưởng con..."

Trong mắt Tô Chỉ Hề chứa đựng nước mắt, cố gắng giải thích, nhưng khuôn mặt Tô Quốc An vẫn giận dỗi, hoàn toàn không tin lời của cô.

"Bốp" một tiếng, Tô Quốc An tát cô một cái, lập tức trên mặt Tô Chỉ Hề xuất hiện dấu tay màu hồng.

Cô bị tát đến nỗi mắt thấy đom đóm, có hơi sửng sốt.

"Tôi không có một người con gái không biết liêm sỉ như cô! Nếu mẹ cô biết cô biến thành loại người như vậy, Chết cũng không được yên!" Tô Quốc An vô cùng đau đớn nói.

Môi Tô Chỉ Hề run lên, nhìn về phía Tô Quốc An, ánh mắt sáng kinh người: "Ông còn mặt mũi nhắc đến mẹ tôi? Nếu như không phải ông và người đàn bà Lâm Thục Nguyệt kia thông đồng ở cùng một chỗ, làm sao mẹ tôi có thể tức giận mà chết được."

Tô Quốc An thẹn quá hoá giận, xoay tròn cánh tay, lại tát lên mặt cô một cái nữa: "Mày câm miệng!"

Tô Chỉ Hề cảm giác gò má đã đau nhức đến chết lặng.

Cô gắt gao siết chặc vạt áo, cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Đây là cha của cô, từ sau khi mẹ cô chết, ông chưa bao giờ nhìn cô với sắc mặt hòa nhã, tùy ý để mẹ con Lâm Thục Nguyệt và Tô Liên Hề giội nước bẩn lên người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.