Vì phát hiện ra cô đang xấu hổ, khóe môi Hách Kính Nghiêu lại nhếch lên một lần nữa.
Tô Chỉ Hề chống lại nụ cười như thấu hiểu tất cả của anh, khóc không ra nước mắt.
Đúng là anh cố ý!
Cho nên cô càng chật vật, anh lại càng vui vẻ!
Nếu anh có lòng, cô hoàn toàn có thể trèo ra khỏi đây, nhảy ra một vị trí khác. Nhưng xem xét mọi chuyện đang diễn ra ở trước mắt, người đàn ông này không hề làm như vậy.
Anh chỉ ước có cơ hội để chiếm tiện nghi của cô!
Hô hấp của Tô Chỉ Hề trở nên dồn dập... Hoàn toàn tức giận!
"Làm sao vậy?" Hết lần này tới lần khác người nào đó còn ra vẻ như không biết gì, vẻ mặt thành khẩn hỏi.
Giọng nói khàn khàn vạch trần việc anh đang cố hết sức để đè nén dục vọng.
Mặt Tô Chỉ Hề ửng đỏ, thử nhìn cái khuôn mặt yêu nghiệt đáng hận này xem!
Vì vậy, cô cũng bất chấp, dứt khoát dùng hai tay chống lên lồng ngực của anh, dùng sức bỏ chân ra bên ngoài bồn tắm, sau đó gian nan bò ra khỏi đây...
Cuối cùng người đàn ông cũng không tiếp tục làm chuyện xấu nữa, lúc cô thuận lợi leo ra khỏi bồn tắm, kích động đến mức suýt nữa khóc lên.
Tô Chỉ Hề mặc kệ toàn thân ướt nhẹp, khi cơ thể ổn định, vội vàng chạy ra ngoài, ai ngờ sau lưng lại truyền đến một tiếng vang lớn! Một giây sau, eo của cô bị một cánh tay nhốt chặt, lưng cũng được chống đỡ bởi một bộ ngực rắn chắc.
Lập tức hơi thở đàn ông mãnh liệt vây quanh cô. Nhiệt độ nóng hổi lan truyền từ nơi hai cơ thể tiếp xúc với nhau, Tô Chỉ Hề cảm giác cả người mình bị đốt cháy.
Và vật ngạo nghễ to lớn, cứng rắn của Hách Kính Nghiêu đang chống đỡ sau lưng cô...
Vừa nãy ở trong nước, có nước ấm ngăn cách, cảm giác da thịt kề nhau không đến mức quá xấu hổ, nhưng mà bây giờ... Từng cơn tê dại khiến cô suýt đứng không vững.
"Hách Kính Nghiêu!" Tô Chỉ Hề hét lên giận dữ, ra sức đẩy cánh tay của anh ra, giống như điều này có thể chứng minh cô chưa từng xuất hiện cảm giác lạ thường gì.
Nhưng cánh tay của anh vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn dùng cánh tay còn lại giữ chặt hai cổ tay của cô.
Hách Kính Nghiêu cười ra tiếng, hơi thở của anh rơi vào trong tai của cô, khơi dậy cảm giác tê dại.
Tô Chỉ Hề cảm giác có một dòng điện chạy qua cơ thể mình...Tim của cô run lên, trong vô thức cô cắn chặt môi.
"Tô Chỉ Hề." Anh cắn nhẹ lên tai cô rồi nói, "Em châm lửa, em không muốn làm chút gì đó sao?"
"Liên quan gì tới tôi!" Cô căm tức nói, ánh mắt lấp lánh.
"Vậy phải làm gì bây giờ?" Hô hấp của anh càng lúc càng nặng nề hơn, "Hiện tại nó không nghe lời, nếu như không làm cho nó an tĩnh lại, làm sao tôi có thể dẫn em đi xem màn hình giám sát đây?"
Nói xong, anh còn di chuyển về phía trước một cách nhẹ nhàng.
Chân Tô Chỉ Hề mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất!
Cô khóc không ra nước mắt...
Nếu không vì muốn xem màn hình giám sát, sao cô có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Bỗng nhiên Tô Chỉ Hề cảm thấy mình thật là khờ, camera của quán rượu này không phải chỉ có một mình anh có thể xem, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi cùng anh đến đây?
Cũng vào thời điểm này, cho dù cô có thể thành công thoát khỏi nơi này, cũng không còn cơ hội quay về kí túc xá...
"Tự anh...Tự anh nghĩ ra biện pháp đi!" Tô Chỉ Hề xấu hổ và giận muốn chết, không quan tâm nói, "Không phải anh cũng có tay sao?"
"Hả?" Đồng tử của Hách Kính Nghiêu hơi mở rộng, sau đó, hô hấp cũng thay đổi, ngày càng dồn dập.
Tay? Đúng vậy, có thể dùng tay.
Quan trọng nhất là, bàn tay nhỏ bé của cô gái này, mềm mại như không xương...
Đáng tiếc Tô Chỉ Hề đưa lưng về phía anh, nếu không cô sẽ thấy ánh sáng rực rỡ được phát ra từ trong mắt Thiếu gia Hách...