Tiên Thê Rất Ngọt Ngào: Ông Xã, Đừng Quá Hư

Chương 44: Em đang đợi tôi



Tô Chỉ Hề vừa thưởng thức rượu đỏ, vừa thu khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng của Tô Liên Hề vào trong mắt.

Cô em gái này có bao nhiêu hư vinh, Tô Chỉ Hề hiểu hết, chỉ sợ trong lòng Tô Liên Hề đang âm thầm xem thường Ninh Dịch Thần.

Vốn dĩ Ninh Dịch Thần không phải kiểu người kiêu ngạo và bá đạo. Nếu không, quản lí không thể đắc tội với Hách Kính Nghiêu, chẳng lẽ lại dám đắc tội thiếu gia nhà họ Ninh sao?

Chỉ có điều bởi vì Ninh Dịch Thần là người khá dễ nói chuyện thôi.

Anh ta vẫn luôn là người tốt, nếu không lúc trước cũng sẽ không xả thân cứu người.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Tô Chỉ Hề cảm giác được hai mắt hơi chua xót.

Vì sao một người tốt như vậy, lại yêu Tô Liên Hề? Nếu lúc tỉnh lại anh ta không ở cùng một chỗ với Tô Liên Hề nhanh như vậy, thì dù anh ta không tin tưởng cô, cô cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để anh ta biết chân tướng.

Chỉ tiếc, sau vài ngày ngắn ngủn, anh ta đã ở bên Tô Liên Hề, dập tắt mọi hi vọng của cô.

Đột nhiên Tô Chỉ Hề cảm thấy khó thở.

Cô mạnh mẽ đứng lên: "Con đi đây."

Lúc này đây, không ai ngăn cản cô, ngay cả Tô Quốc An cũng không mở miệng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, cùng với....chai rượu đỏ mà cô ôm đi.

Đi ra khỏi phòng, Tô Chỉ Hề thở phào nhẹ nhõm.

Cô ôm chai rượu đỏ trong ngực. Chai rượu cũng còn hơn nửa, cô muốn trả lại cho thiếu gia Hách, nhưng mà, anh đang ở trong phòng nào đây?

Tô Chỉ Hề hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên cảm thấy lưng áo bị xiết chặt, sau đó đụng phải một thứ gì đó cứng rắn.

"A!" Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi.

"Em ngồi ở đây chờ tôi sao?" Giọng nói trầm thấp hàm chứa ý cười thản nhiên, rơi vào trong tai Tô Chỉ Hề.

Tô Chỉ Hề khẽ run lên.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên cơ thể bị treo lên giữa không trung, cả người bị ôm vào trong phòng.

Hách Kính Nghiêu đè cô trên vách tường, không nói gì, ánh mắt cực kỳ tĩnh lặng.

Tô Chỉ Hề kinh ngạc nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh, gò má đỏ lên.

Cô vội vàng giơ chai rượu đỏ trong ngực lên: "Cái này, trả lại cho anh..."

"Thích không?" Hách Kính Nghiêu không nhìn chai rượu, không hề chớp mắt, ánh mắt vẫn đặt trên khuôn mặt của cô. 

Tô Chỉ Hề ấp úng, nhẹ gật đầu.

"Ừ, tôi có thể nếm thử sao?" Hách Kính Nghiêu mỉm cười hỏi.

"Đương nhiên là có thể, chai này rượu là của anh... Ưm!" Tô Chỉ Hề nói được một nửa, đột nhiên người đàn ông cúi đầu, ngậm lấy môi của cô, ngăn chặn tiếng nói của cô.

Khi đôi môi đụng vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, Tô Chỉ Hề nhìn thấy bóng dáng của mình từ con ngươi đen láy của anh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Trái tim Tô Chỉ Hề nhảy dựng lên, đập cuồng loạn, thiếu chút nữa chai rượu rời khỏi tay.

Khoảng cách gần như vậy, ngũ quan xuất sắc của người đàn ông càng có lực, đánh vào tinh thần khiến cô hoảng hốt, rất nhanh sau đó, xúc cảm nóng bỏng từ cánh môi truyền tới kéo cô trở về thực tế!

Hách Kính Nghiêu giữ chặt eo của cô, vươn lưỡi thử dò xét, Tô Chỉ Hề không kiềm chế được hàm răng khẽ mở, mặc anh chiếm lấy!

Cảm giác khoang miệng bị xâm phạm rất rõ ràng, cực kỳ rõ ràng khiến cô thấy sợ hãi, cảm giác tê dại truyền đến khắp tứ chi, đầu cô muốn nổ tung!

Hách Kính Nghiêu cười trầm thấp, rời khỏi môi của cô nhẹ nói: "Hương vị quả không tệ."

Mặt Tô Chỉ Hề nóng hổi, không biết anh nói hương vị của chai rượu, hay là ám chỉ mùi vị của cô...

Cô xấu hổ tránh được nụ hôn của anh: "Hách Kính Nghiêu!"

"Tôi ở đây." Người đàn ông khàn giọng lên tiếng, cúi người cắn lên vành tai của cô.

Ngược lại Tô Chỉ Hề hít vào một hơi lạnh! Hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ!

Vì vậy Hách Kính Nghiêu thuận thế giữ lấy...mông cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.