Tiện Thiếp Của Vương Gia

Chương 4: Thâu hoan



Biết được Tướng phủ cùng Nam Dương Vương phủ liên hôn, người đến tướng phủ chúc mừng như muốn giẫm nát thềm cửa. Đại đa số đều là người thành tâm chúc mừng, lại cũng có số ít trong mắt lóe lên ghen ghét.

Thái phi vì ăn mừng việc này, cố ý ở trong cung mở ra cung yến, mời chúng thần mang theo gia quyến đồng loạt tham gia. Thứ nhất, là muốn cho Hoa Tưởng Dung cùng Nam Dương Vương gặp mặt, thứ hai, cũng muốn mượn cơ hội này, để cho mấy vị Vương gia chưa có vương phi tìm kiếm đối tượng.

Hoa Tưởng Dung nghĩ nghĩ: Ngày mai, là có thể gặp mặt Nam Dương Vương. Cơ hồ cả đêm không thể ngủ, nàng dậy thật sớm, ngồi trước gương, quả nhiên thấy hai mắt thâm quầng.

“Tiểu thư, mau lấy khăn lạnh để lên đi, nếu không Nam Dương Vương sẽ không thích.” Tiểu Thúy một bên nói, một bên vắt khăn, thay nàng xoa mắt.

Cầm cái khăn cảm giác lành lạnh, làm tinh thần Hoa Tưởng Dung tốt lên không ít, hơi hơi ủ rũ cũng lập tức biến mất không thấy.

Thay một bộ cung trang màu nhạt đơn giản, cũng không đeo trang sức gì đặc biệt, liền đi lên xe ngựa của Hoa Thừa tướng thừa đi vào cung. Xe ngựa một đường xóc nảy, càng gần hoàng cung Hoa Tưởng Dung càng lo sợ bất an.

Xuống xe, Tiểu Thúy đi theo bên cạnh Hoa Tưởng Dung, nhìn tiểu thư nhà khác sắc phục sang trọng, không kiềm được hỏi: “Tiểu thư, người xem tiểu thư nhà khác ăn mặc có khí thế, vì sao lão gia muốn người ăn diện đơn giản như vậy? Cứ như vậy, ở trước mặt Nam Dương Vương, không phải người không bằng người khác sao?”

Hoa Tưởng Dung cười cười, nói: “Tiểu Thúy, em nói nếu mười người bên trong, có chín người đều thực xấu, chỉ có một người rất đẹp, có phải hay không được chú ý đặc biệt?”

“Đúng là như vậy.”

“Như vậy cũng giống như, bên trong mười mỹ nhân, có một cái là xấu, tự nhiên cũng sẽ người đó.” Hoa Tưởng Dung một bên hướng Thúy nhi giải thích, một bên nhìn chung quan các tiểu thư khác tiếp tục nói, “Em cẩn thận nhìn một cái, bọn họ đều mang trang phục đẹp đẽ quý giá, nếu đứng chung một chỗ, căn bản phân không rõ ai với ai. Lại xem ta một thân trang phục mộc mạc, ngược lại sẽ làm cho người khác chú ý, không phải sao?”

Tiểu Thúy rốt cuộc cũng hiểu, cười nói: “Vẫn là lão gia thông minh, nếu không thì mọi người ở sau lưng lão gia sao lại kêu lão gia bằng lão...”

“Lão cái gì?”

Tiểu Thúy biết chính mình nhất thời lanh mồm lanh miệng, thiếu chút nữa lỡ miệng, vừa muốn thu hồi, lại bị Hoa Tưởng Dung tóm được cái đuôi không buông tha.

“Không có gì, tiểu thư, ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng để cho lão gia biết, bằng không, Tiểu Thúy sẽ bị phạt.”

“Vậy em hãy nói cho ta biết, bọn họ sau lưng kêu phụ thân là cái gì, nếu không ta liền đem việc này nói cho ông biết.”

Tiểu Thúy vẻ mặt đau khổ, nhìn vẻ mặt tràn đầy đắc ý của Hoa Tưởng Dung, bất đắc dĩ mà nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều ở sau lưng kêu lão gia là ‘ lão hồ ly ’.”

Lão hồ ly? Hoa Tưởng Dung giương mắt nhìn hoa Thừa tướng ở phía trước, mà trộm nở nụ cười.

Thái phi phân phó, truyền Hoa Thừa tướng trực tiếp mang theo Hoa Tưởng Dung vào Ngự Hoa Viên.

Ngự Hoa Viên đình đài lầu các, núi giả vây quanh, Hoa Tưởng Dung một bên kinh ngạc cảm thán Ngự Hoa Viên thật là đẹp, một bên lại mịt mờ tìm kiếm bóng dáng Nam Dương Vương trong đám người.

Bộ dáng của nàng quả nhiên như Hoa thừa tướng suy tính, thu hút không ít sự chú ý. Hoa Thừa tướng vừa lòng, đứng ở bên cạnh nàng mà nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Xem bên kia người một thân áo bào trắng chính là Bình Dương Vương, lúc trước Hoàng Thượng chính là muốn đem con chỉ hôn cho hắn.”

Hoa Tưởng Dung tò mò mà nhìn chằm chằm vào mặt Bình Dương Vương, quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, bộ dạng của Bình Dương Vương so với Nam Dương Vương cũng không chút nào kém cỏi, chỉ là trong mắt hắn nhiều một tia ôn hòa, mà Nam Dương Vương trong mắt nhiều hơn một loại khí phách.

Ánh mắt Bình Dương Vương hướng tới bên này, Hoa Tưởng Dung vội thu hồi ánh mắt, đem ánh mắt dừng ở cách đó không xa như bình tĩnh nhìn mặt hồ.

“Hoa Thừa tướng, vị này chính là lệnh thiên kim sao?”

Hoa Thừa tướng gật gật đầu, kéo Hoa Tưởng Dung qua nói: “Tưởng Dung, còn không mau chào Bình Dương Vương?”

Hoa Tưởng Dung nghĩ không làm hắn chú ý, ai ngờ Bình Dương Vương thế nhưng lại đi lên trước cùng bọn họ chào hỏi, nàng hơi khom người, khách khí nói: “Gặp qua Bình Dương Vương.”

“Vừa rồi, Hoa tiểu thư vẫn luôn nhìn mặt hồ, chính là suy nghĩ cái gì?”

Hoa Tưởng Dung hơi hơi mỉm cười, thuận miệng nghĩ ra mấy câu nói dối: “Khó được hôm nay thời tiết tốt như vậy, tiểu nữ bất quá là cảm thấy này cảnh thật đẹp, nếu là chơi thuyền một chút thì tuyệt. Có chỗ thất lễ, thỉnh Bình Dương Vương tha thứ.”

Bình Dương Vương nhìn chằm chằm gương mặt hơi đỏ lên của Hoa Tưởng Dung, con ngươi vừa chuyển liền gọi tới một tiểu thái giám, thì thầm phân phó vài câu, liền bảo hắn đi xuống, tiện đà cười với Hoa Tưởng Dung nói: “Nếu Hoa tiểu thư có nhã hứng chơi thuyền, không bằng liền lên trên thuyền bổn vương ngồi đi.”

Hoa Tưởng Dung cả kinh, quay đầu nhìn nhìn Hoa Thừa tướng, thấy Hoa thừa tưởng âm thầm lắc đầu, nàng mới trả lời: “Đa tạ ý tốt Bình Dương Vương, chỉ là việc này có vẻ không ổn. Bình Dương Vương thân phận tôn quý, lại là huynh đệ của Nam Dương Vương, mà thân phận tiểu nữ lại là thê tử chưa qua cửa của Nam Dương Vương, nếu chơi thuyền cùng Bình Dương Vương, chuyện này truyền ra, chẳng phải tổn hại đến mặt mũi hoàng gia?”

Hoa Tưởng Dung trả lời, vài câu không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại là hiệu quả bốn lạng đẩy ngàn cân, Hoa thừa tưởng vừa lòng vuốt vuốt chòm râu, thầm nghĩ Hoa Tưởng Dung thật thông minh lanh lợi.

Bình Dương Vương cũng không nói thêm cái gì, mà là dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hoa Tưởng Dung từ trên xuống dưới, nhìn một lúc mới mượn cớ rời đi.

Hoa Tưởng Dung thở một hơi dài, bỗng nhiên nhìn thấy Nam Dương Vương đang đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng mà chăm chú nhìn vào bọn họ. Hắn ánh mắt sâu như hồ thu lóe lên sự cao thâm khó đoán, làm cho Hoa Tưởng Dung kinh hãi một trận. Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, âm thầm hút khí, nhanh chóng đem cảm giác khác thường đuổi đi, lúc nàng ngẩng đầu lên, Nam Dương Vương sớm đã biến mất không tung tích.

Hoa Tưởng Dung một đường đi theo phía sau Hoa Thừa tướng, mặc người khác hàn huyên khách sáo, nàng lại không ngừng nhìn đông nhìn tây có vẻ pha không hứng thú. Ánh mắt âm hàn kia của Nam Dương Vương làm cho nàng cảm thấy bất an. Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, Nam Dương Vương có phải bởi vì thấy nàng cùng Bình Dương Vương bắt chuyện mà cảm thấy trong lòng không vui.

Ngay sau đó, nàng lại phủ định cái ý nghĩ, Nam Dương Vương là nhân vật gì, sao lại bởi vì việc nhỏ này mà canh cánh trong lòng, huống chi nàng cùng Bình Dương Vương chỉ là chào hỏi thôi.

Thời gian chậm rãi trôi đi, thẳng đến sắc trời dần tối, thái phi mới để người hầu dìu đến Ngự Hoa Viên.

Thái phi vừa đến, Ngự Hoa Viên liền càng thêm nhiệt nháo. Các vị đại thần sôi nổi dắt con cái chính mình đến yết kiến thái hậu, tranh thủ cơ họi để bọn họ có một hôn nhân tốt. Hoa Tưởng Dung bất đắc dĩ mà đứng ở một bên nhìn kia đám đông kia, chỉ cảm thấy trong ngực bị đè nén, cái trán liền toát ra mồ hôi.

“Phụ thân, nữ nhi có chút không thoải mái, muốn tìm nơi an tĩnh để nghĩ ngơi.” Hoa Tưởng Dung biết lúc này rời đi có chút không ổn, lại vẫn mở miệng.

Hoa Thừa tướng nhìn thần sắc có chút tái nhợt của Hoa Tưởng Dung, gật gật đầu nói: “Đi nhanh về nhanh, trong chốc lát còn phải hành lễ thái phi, nhưng ngàn vạn lần không được chậm trễ a.”

“Dạ.”

Hoa Tưởng Dung hành lễ xong, xoay người hướng rừng cây trong Ngự Hoa Viên mà đi đến.

Tìm đến nơi không có ai, Hoa Tưởng Dung móc khăn trong ngực ra nhẹ nhàng mà xoa trên trán. Một cổ gió lạnh thổi qua, da đầu bị thổi có chút tê dại.

Tiểu Thúy là hạ nhân, chỉ được an bài chờ ở bên ngoài Ngự Hoa Viên, lúc này nàng chỉ có thể tự mình chiếu cố chính mình. Vì tránh bị cảm lạnh, nàng chạy nhanh dùng khăn che lại cái trán, dựa vào một cây đại thụ rồi thiếp đi.

Bỗng nhiên, sâu trông rừng cây truyền đến một tràn tiếng rên, tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng hừ nhẹ của nữ nhân trộn lẫn với nhau, nói không hết ái - muội, toàn bộ rừng cây đều bị nhiễm một cổ hào nhoáng xa xỉ chi khí.

Hoa Tưởng Dung kinh ngạc mà nhìn phía chỗ sâu trong rừng cây, thanh âmkia làm nàng nhịn không được mà bước về phía trước.

Rốt cuộc, cách đó không xa sau gốc cây lộ ra một góc áo đen của nam nhân, lòng nàng liền lập tức sợ hãi.

Đến tột cùng là ai, thế nhưng có can đảm ở Ngự Hoa Viên trình diễn một bức đông cung đồ sống?

Lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng lại đi thêm vài bước, thẳng đến kia đối nam nữ hoàn toàn bại lộ ở nàng trước mắt. Nàng mới rốt cuộc thấy rõ, nam nhân măt áo đen kia lại là vị hôn phu tương lai của nàng ―― Nam Dương Vương.

Hoa Tưởng Dung ngây ngẩn cả người. Nàng không nghĩ tới tại nơi này gặp được loại chuyện như vậy. Nàng như là bị sét đánh qua không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Nam Dương Vương cho đã mắt nhu tình mà hôn môi nữ nhân bị hắn áp vào thân cây, nhìn hắn ở trên người nữ nhân kia không ngừng đòi hỏi.

Lệ quang làm mơ hồ hai mắt, giờ này khắc này, lòng nàng cuồn cuộn như sóng biển, nói không rõ rốt cuộc là có tư vị gì. Nàng chỉ là lẳng lặng mà đứng, cắn chặt môi dưới, nhìn một màn trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.