Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 17: Giảo như kết phát



Hoài Vọng đứng ở ngay trước giường, thân hình thẳng tắp lùi dần ra cửa sổ. Kiêm Trúc nửa chống người lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng đồng loạt thu tay rút chủy thủ, kiếm về.

Bóng người đột nhiên xông vào đó sau khi hóa thành làn khói xanh thì tan biến đi ngay lập tức, thì ra chỉ là một vệt thần thức.

Hoài Vọng hạ mắt nhìn y, “Ngươi không ngủ?”

Kiêm Trúc trở mình ngồi lên, “Đang mộng du.”

“…”

“Không phải ngài cũng không ngủ sao?”

“Ta chưa bao giờ không ngủ.” Hoài Vọng nói.

Kiêm Trúc hàm ý không rõ ha ha hai tiếng, “Chắc vậy.”

Hai người nói chuyện phiếm xong lại quay về việc chính, vạt áo Kiêm Trúc bị kiếm phong cắt đứt, y tiện tay khoác thêm ngoại sam, đứng dậy đóng cửa sổ lại. Hoài Vọng búng tay bắn chỉ phong, giá nến trên bàn “vèo” cháy lên, soi sáng căn phòng.

Kiêm Trúc dùng thần thức thăm dò dấu vết mà vệt thần thức khi nãy lưu lại, thoáng định vị được một hướng, “Giao Hải.”

Dưới ánh nến nhấp nhánh, soi lên viền mặt của Hoài Vọng, “Kẻ đến có huyết thống của tộc giao nhân.”

Chênh lệch một bậc tu vi, lương thông tin có thể dò xét được không giống nhau. Nhưng mà nghĩ cũng phải, giơ vảy giao nhân ra giữa thành Giao Châu, tất nhiên sẽ khiến cho một vài người chú ý, nảy sinh lòng tham.

Vị khách không mời mà đến tối nay chắc chắn cũng tới vì vảy giao nhân.

Cái vảy đó vốn là quà lưu niệm do một lần nào đó Hoài Vọng tham dự một bữa tiệc nào đó mang về cho y, không ngờ qua bao nhiêu năm cuối cùng hôm nay cũng có đất dụng võ.

Kiêm Trúc ngồi xuống bên cạnh bàn, “Ta nhớ là người tộc giao nhân không còn nhiều lắm, hôm nay có thể dễ dàng dụ một tên đến như vậy, chắc là nhờ công của ngài nhỉ?”

Trong câu nói đó chứa rất nhiều hố, làm Hoài Vọng nhất thời không biết nên trả lời y từ đâu. Sau cùng vẫn phải kéo về chủ đề chính, “Tộc giao nhân kiêu ngạo tự mãn, rất hiếm khi rời khỏi hải vực của mình.”

Kiêm Trúc bỗng cười khẽ, “Không biết lần này câu được con cá nào đây…”

Thấy cuộc trò chuyện cũng đã gần đủ rồi, trời tối vắng lặng, chỉ có tiếng ánh nến lách tách. Kiêm Trúc hỏi Hoài Vọng, “Một lát nữa có dự định gì không?”

Hoài Vọng, “Tu luyện.”

“…” Vẻ mặt của Kiêm Trúc quả nhiên là vậy, “Sau nửa đêm không biết còn có chuyện gì xảy ra nữa không, chúng ta tốt nhất nên ở cùng.”

“Cũng được.” Hoài Vọng đáp lại, hắn thấy Kiêm Trúc chống tay trên bàn biếng nhác như tỉnh ngủ vậy, không nhịn được cau mày, “Người tu hành sao lại lười biếng như thế? Ngươi đừng ngủ nữa, qua nửa đêm tu luyện cùng với ta.”

Kiêm Trúc chợt cảm thấy có họa từ trên trời giáng xuống mình. Y toan tính muốn phản kháng, “Không phải Tiên… huynh trưởng không quan tâm đến chuyện riêng của ta?”

“Ta giám sát chuyện học của ngươi.”

Phản kháng vô hiệu, Kiêm Trúc thở dài trở lại ngồi trên mép giường, còn san sẻ một nửa cho Hoài Vọng, y vỗ vỗ lên giường, “Đến đây đi, chúng ta vai kề vai, cùng bay lên trời.”

Hoài Vọng không từ chối, hai người ngồi xếp bằng song song trên giường đả tọa tu hành.

Buổi đêm tĩnh lặng, tha hương nơi đất khách, trong một thị trấn nhỏ gần biển, cô nam quả nam ở cùng một phòng, thậm chí còn đang trên cùng một chiếc giường —— thế mà chỉ kề vai tu luyện.

Hai mắt Kiêm Trúc nhắm lại, thấy thói đời này ảo thật.

Y thả hồn mình đi về xa xăm, chợt nghe thấy tiếng Hoài Vọng hạ xuống bên tai mình, “Đừng mất tập trung.”

Kiêm Trúc, “…” Thôi được rồi.

Theo thời gian trôi qua, trong phòng dần dần chỉ còn lại hai tiếng hít thở đều đều nhỏ xíu.

Kiêm Trúc ngồi tu hành hơn nửa canh giờ, cơn buồn ngủ trồi lên. Từng luồng gió biển thổi vào từ khe cửa sổ, y ngửi cơn gió mằn mặn, người cũng từ từ trở nên mặn mòi theo.

Không được chốc lát, đầu y đã “bịch” một tiếng ngã ngang, ngã lên bả vai Hoài Vọng ngủ thiếp đi.



Có lẽ do chìm đắm trong tu hành quá sâu, sự đắm chìm của ý thức che đi ngũ quan, Hoài Vọng chỉ để lại một vệt thần thức bên ngoài phòng ngừa bất trắc, trừ khi có nguy hiểm xảy ra thì bình thường sẽ không tự bắt mình tỉnh lại.

Đến sáng hôm sau, sắc trời chợt sáng, Hoài Vọng tu luyện sau một đêm mở mắt ra, lập tức cảm thấy bả vai mình nặng trình trịch.

Hắn nghiêng đầu, trông thấy đầu Kiêm Trúc đang vùi trong hõm vai mình, tóc cọ vào bên cổ hắn, có vài sợi còn nhân đó mà thuận thế rơi vào trong vạt áo hắn, mang đến một cảm giác ngứa ngứa lành lạnh.

Kiêm Trúc vẫn chưa tỉnh, khi nhắm mắt ngủ thì khuôn mặt điềm đạm trầm tĩnh, ngũ quan thật sự khéo léo tuấn tú hiếm thấy, bờ môi hé mở, mềm mại trơn bóng.

Hoài Vọng dừng một chút, duỗi tay đẩy y ra. Y vừa rời đi, hắn mới phát hiện trên bả vai mình hình như có một vệt nước ướt ướt, “…”

Hắn hít sâu một hơi đánh thứ y, “Dậy.”

Lúc Kiêm Trúc mở mắt ra đối diện với khuôn mặt của Hoài Vọng thoáng có một chút ngẩn ngơ, cảnh trong mơ và hiện thực, quá khứ va hiện tại cũng đan xen trong trí óc. Y chậm rãi hồi phục tinh thần, mới nhớ ra hai người đang ở khách điếm tại Giao Châu.

Hoài Vọng thấy y tỉnh táo rồi, mày rũ xuống hỏi, “Ngươi tu luyện thế nào?”

Kiêm Trúc có phút chốc lặng im, “Ở trong mơ, đánh một trận với giao nhân.”

Hoài Vọng cười gằn, “Là ăn một kẻ nhỉ.”

Kiêm Trúc: …

Có ma, sao hắn mất trí nhớ rồi lại còn biết đọc suy nghĩ?

Hoài Vọng đứng lên sửa sang lại quần áo, rồi đẩy cánh cửa sổ chạm khắc ra, trong phòng sáng bừng lên, hắn quay đầu lại mới chú ý đến vạt áo bị cắt đứt của Kiêm Trúc.

“Đổi một bộ khác đi.”

Kiêm Trúc suýt chút nữa quên mất chuyện đó, y vừa cuối đầu kéo vạt áo, vừa cười nói, “Chẳng phải là do huynh trưởng chọc rách sao?”

Âm cuối câu hơi cao lên như mang theo móc, vuốt một cái không nhẹ không nặng vào cõi lòng Hoài Vọng. Hắn nói, “Đừng nói bậy.”

“Ta nói sai gì sao?”

Hoài Vọng không trả lời được, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, “Ta xuống dưới chờ ngươi.”

Cửa phòng “cạch” đóng lại!

Đến khi Kiêm Trúc thay đồ xong xuống dưới lầu, đã trông thấy Hoài Vọng đang đứng ở đầu cầu thang, tiểu nhị đang cầm thực đơn bắt chuyện với hắn, “Khách quan có muốn ăn chút gì không?”

Hoài Vọng hiển nhiên không quen với việc có người lạ đến gần, cau mày từ chối, “Không cần.”

Kiêm Trúc bước nhanh xuống lầu, đi tới kéo hắn đến bàn trống ngồi xuống, lốp bốp gọi mấy món với tiểu nhị. Tiểu nhị vui ra mặt, đáp lại một tiếng rồi xoay người đi.

Hoài Vọng ngồi bên cạnh y, “Sao ngươi lại mang nặng dục vọng ăn uống như vậy?”

Kiêm Trúc đáp, “Từng sống ở trần gian một thời gian rất lâu, cũng nhiễm nếp sống của trần gian.”

Chỉ một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên bàn, Hoài Vọng không ăn, tất cả được đặt hết trước mặt Kiêm Trúc. Y ăn rất vui vẻ, đến khi no rồi mới nhớ đến Hoài Vọng, bèn từ bi hỏi hắn, “Có muốn dùng một ít hay không?”

Vẻ mặt Hoài Vọng không thay đổi, “Đồ ăn trần gian chưa được loại bỏ tạp chất, không hề có lợi ích gì với người tu hành.”

“Trước đây ở Kiêm Sơn linh thực khắp nơi, món ăn làm từ đó rất có lợi cho việc tu hành. Sau khi hắn đi rồi, ta cũng rời khỏi Kiêm Sơn, không được ăn linh thực nữa.” Kiêm Trúc nở nụ cười, “Nhưng thói quen tham ăn lại không thay đổi được.”

Hoài Vọng nghe mà chợt thấy trong lòng mình hơi khó chịu. Không biết có phải là tiếp xúc với y lâu rồi hay không, trước giờ hắn lại không hiểu chuyện ái tình, bây giờ nhìn thấy y nhăn mày, y mỉm cười, thế mà cảm thấy có một chút đồng cảm.

Hắn mím mím môi, “Thương Sơn có.”

Động tác gặm bánh bao của Kiêm Trúc dừng lại, phải mất vài giây mới hiểu được Hoài Vọng đang nói gì. Tầm mắt của y dọc theo đường nét khuôn mặt của Hoài Vọng rơi xuống sống mũi cao thẳng, chân núi thẳng tắp như bóng núi ngọc.

Lát sau, y cười, “Vậy khi nào trở lại rồi ăn.”

Dùng bữa sáng xong thì đi ra khách điếm.

Kiêm Trúc và Hoài Vọng không ai hỏi ý ai, đã cùng ngầm hiểu ý đi thẳng đến Giao Hải.

Đi qua hơn tòa thành Giao Châu, trước mắt là một vùng biển mênh mông bát ngát. Con đường bờ biển khúc chiết quanh co uốn lượn tiến dần ra xa, sóng biển dạt vào chỗ nước cạn, mấy tảng đá ngầm to lớn xa gần bị bọt sóng giội rửa trơn nhẵn bóng loáng.

Nơi nước cạn có không ít ngư dân, hai ba chiếc thuyền giong buồm ra khơi.

Gió biển thổi y sam phần phật, Kiêm Trúc vén tóc ra sau tai, nhìn ra xa xa Giao Hải, “Có phải xuống biển không?”

Hoài Vọng gật đầu, “Đêm qua đã kinh động đối phương, bây giờ chủ động thăm dò cũng không sao.”

Hai người nhìn nhau, tránh khỏi ngư dân bấm quyết phòng nước, che giấu hơi thở lặn xuống biển.

Nước biển lành lạnh bao vây thân thể, y sam và mái tóc tản ra trong làn nước, Hoài Vọng dẫn đường đằng trước, Kiêm Trúc theo phía sau cùng lặn xuống.

Mái tóc bạc của Hoài Vọng trôi nổi sau lưng, có vài sợi quét vào mặt Kiêm Trúc, y lấy tay gạt đi. Nhưng chẳng được bao lâu lại đảo về, Kiêm Trúc lại tiếp tục gạt nữa.

Qua mấy lần như vậy, sức chịu đựng của y từ từ chạm đáy, nhân lúc Hoài Vọng không chú ý bèn cột mấy sợi dài nhất lại với nhau.

Hoài Vọng như có cảm giác quay đầu lại, “Ngươi làm gì vậy?”

Kiêm Trúc thu tay về giống như vô ý, “Đuôi tóc của ngài có vài sợi chẻ ngọn.”

“…ăn nói linh tinh.”

Trong vạn vật Tam giới có linh, đáy biển cũng có nhiều sinh linh đủ các chủng tộc. Theo truyền thuyết thì tộc giao nhân là loài cá sống sâu dưới đáy biển, dệt được lụa không thấm nước, là một chủng tộc thần bí mạnh mẽ lại xinh đẹp.

Hai người dảo hết một vòng nhưng không tìm được dấu vết sinh sống nào của giao nhân, Kiêm Trúc thấy Hoài Vọng vẫn còn đảo quanh vùng biển này, đoán hẳn là hắn lần theo tung tích tìm đến gần đây.

Tìm kiếm mà không manh mối gì cũng chỉ là lãng phí thời gian. Kiêm Trúc suy nghĩ một chút rồi gọi Hoài Vọng, “Hay là ta lấy vảy giao nhân ra, thử xem có thể dụ kẻ đó mắc câu không.”

“Không được.” Hoài Vọng từ chối dứt khoát.

“Vì sao?”

“Trong biển là địa bàn của bọn họ, nếu như thật sự có giao nhân, gặp kẻ có thực lực mạnh, chúng ta sẽ bị áp chế.”

“Ngài có tu vi Đại Thừa, chênh lệch giữa vượt cảnh giới khác nhau một trời một vực.” Kiêm Trúc cổ vũ hắn, “Đừng nói là trong nước, chôn dưới đất ngài cũng là đệ nhất thiên hạ!”

Hoài Vọng, “…”

Hoài Vọng nhìn y, “Vậy còn ngươi?”

Kiêm Trúc ngẩn người, đến lúc này mới nhận ra là Hoài Vọng đang sợ mình không chạy thoát được. Y định nói mình không có vấn đề gì, nhưng nghĩ rồi lại nói, “Không phải còn có ngài sao?”

Vầng sáng dập dờn trong sóng nước, soi vào đáy mắt y, từng tia từng tia. Kiêm Trúc hỏi, “Nếu ta gặp phải nguy hiểm, ngài sẽ bỏ mặc ta không quan tâm hả?”

Ánh mắt của Hoài Vọng rơi xuống tia sáng lay động theo gợn nước dưới đáy mắt, “Tất nhiên là không.”

“Thế là được rồi.” Kiêm Trúc nói rồi định lấy vảy giao nhân trong túi càn khôn ra, lần này Hoài Vọng không ngăn lại, xem ra là cũng đồng ý với cách làm của y.

Còn chưa kịp lấy viên tinh thạch có khảm vảy giao nhân ra, cánh tay Kiêm Trúc đột nhiên bị Hoài Vọng nắm.

Y ngẩng đầu lên nhìn thấy mi tâm Hoài Vọng nhăn lại, như là đã cảm nhận được động tĩnh gì, sau đó có một luồng sức mạnh truyền đến cánh tay y, Hoài Vọng kéo y qua trốn đằng sau bãi đá ngầm cách đó không xa.

Giữa khe hở của bãi đá ngầm, có một hang đá.

Cánh tay Kiêm Trúc bị Hoài Vọng kéo, lưng dựa vào vách đá trong hang. Y đứng ở trong, Hoài Vọng đứng ngoài, chắc là hắn đã dành hết sự chú ý của mình cho bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến tư thế nửa ôm của hai người.

Kiêm Trúc cũng không định nhắc hắn, nghiêng người nhìn ra bên ngoài.

Dường như bên ngoài có sóng nước lay động, sau đó có một cái đuôi cá to lướt qua đỉnh đầu hai người, mình người đuôi cá, tựa như giao nhân trong truyền thuyết.

Bóng người đó lượn quang một vòng xung quanh, không nhận ra sự tồn tại cùa hai người Kiêm Trúc, rất nhanh đã xoay người rời đi.

Kiêm Trúc nhìn bóng dáng của kẻ đó, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng… một hồi sau, y mới sực nhận ra: Không được đẹp lắm.

Đến khi bóng dáng đó đã biến mất hoàn toàn rồi, Kiêm Trúc đẩy Hoài Vọng một cái, “Ngài ép xuống linh hồn tự do của ta rồi.”

Hoài Vọng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra hai người mặt đối mặt áp vào nhau rất gần, một tay hắn còn nắm cánh tay của y, cứ như đang ôm y vào lòng ép giữa vách đá chật hẹp.

Hắn cấp tốc buông tay ra, “Lên bờ.”

Hoài Vọng lui thân, khoảng cách còn chưa đến nửa cách tay, da đầu Kiêm Trúc bất ngờ bị kéo đau. Y kêu lên một tiếng kéo Hoài Vọng lại, “Ưm, đừng di chuyển.”

Hoài Vọng ngừng quay đầu lại nhìn, mới thấy tóc của hai người không biết từ lúc nào đã quấn bện vào nhau trong nước. Hơn nữa là tóc của hắn rõ ràng là rất suông mượt, nhưng lọn tóc xoắn lấy tóc của Kiêm Trúc thì lại bị cột thành mấy chùm.

Hai người cùng chìm vào im lặng, “…”

Kiêm Trúc chột dạ tiến lên trước một bước đến gần hắn hơn một chút, chủ động cầm lọn tóc rối đó lên cẩn thận gỡ ra. Đốt ngón tay trắng nõn qua lại giữa hai màu bạc và đen, móng tay mượt mà mất cả buổi vẫn không tháo tóc ra được, còn kéo da đầu Hoài Vọng hai cái.

Mi tâm Hoài Vọng hơi cau lại, mắt thấy túm tóc đang rối càng lúc càng thêm tóc, hắn nhanh chóng ngăn hành vi chó cắn áo rách của y lại.

“Để ta.”

Kiêm Trúc buông tay ra, Hoài Vọng móc chỗ tóc rối đó vào giữa ngón tay. Ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn một nửa quấn lấy tóc của một mình, một nửa quấn tóc của Kiêm Trúc, trong khoảnh khắc hai người đang mặt đối mặt nhau dưới đáy biển thế này, chợt có một cảm giác vi diệu hiện lên trong lòng.

Hoài Vọng gỡ một hồi cũng không ra, Kiêm Trúc bị giật tóc đến huyệt thái dương giật giật, y khuyên, “Nếu không ra thì thôi đi, cắt không đứt càng gỡ càng rối thêm, cứ một đao xuống thành hai nửa.”

“…” Hoài Vọng thỏa hiệp.

Lọn tóc đen bạc quấn bện vừa được cắt ra, tản ra dưới nước, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của Kiêm Trúc. Y giơ túm tóc lên lay lay, “Giải quyết thế nào?”

Hoài Vọng, “Giữ lại.”

Thân thể tóc da của tu sĩ đều có mang theo hơi thở và dấu ấn, để rơi bên ngoài rất dễ bị theo dõi hoặc lợi dụng, huống chi là đối với đại năng như Hoài Vọng, từng sợi tóc đều có mang theo thần thức.

Kiêm Trúc, “Cần ta rút từng sợi ra không?”

Hoài Vọng nâng mắt, “Ngươi có thể rút được?”

“…vấn đề thời gian thôi.” Kiêm Trúc rất trấn định, “Ta sẽ dùng cuộc đời mình để gỡ nó ra.”

Hoài Vọng dứt khoát giật túm tóc từ trong y ra.

Sợi tóc màu bạc, màu đen quấn chặt lấy nhau, như là kết tóc, theo tay áo dài phất lên của Hoài Vọng, bị hắn nhét vào trong ngực của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.