Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 50



Bất chợt Nam Y đưa tay giữ chặt Bắc Tịch.

Bắc Tịch kinh ngạc nhìn lại, nhưng không thấy đối phương tỏ bất cứ thái độ gì, chỉ kéo người về bên cạnh.

Mà với tính cách của Bắc Tịch, tất nhiên là sẽ giấu chút vui sướng này đi, làm bộ không để ý từ từ vòng qua bên cạnh nàng.

“Cái cửa này phá kiểu gì, sao mở mãi không ra!”

Đạo trưởng Bất Khí lật xem sách, giọng điệu nghi ngờ: “Không đúng, lẽ ra là mở được rồi, dù sao cũng không thể là trong chúng ta có ai mang theo ma khí được.”

Trên đường họ tới đây, không có ai từng tiếp xúc với Ma tộc, trừ khi…… Bản thân hắn là ma?

Đoạn trưởng lão nghe Bất Khí đạo trưởng nói xong, tức khắc hoài nghi nhìn về phía Bắc Tịch.

Ông ta muốn nói, tên Bắc Tịch của Huyền Cơ tông này từ trước đến nay rất âm hiểm, trái lại có vài phần tác phong của Ma tộc.

Mà cũng vì liếc mắt nhìn về phía Bắc Tịch, ông ta mới phát hiện, những người khác cũng đều nghi ngờ nhìn về phía ông ta!

“Các ngươi, các ngươi có ý gì? Nhìn ta làm gì! Chẳng lẽ ta còn có thể có dính líu với Ma tộc sao!”

Đoạn trưởng lão khó chịu quát, nhưng trong lòng lại chột dạ.

Những người mang vẻ mặt hoài nghi nhìn ông ta, có ai không phải là cao thủ  của Tu chân giới chứ? Dù sao ai bị mấy cao thủ hoài nghi cũng đều chột dạ.

“Cũng chưa chắc.”

Thanh Niệm trưởng lão cũng không để người ta bớt lo, chỉ nói một câu không rõ ràng.

Đoạn trưởng lão hận đến nghiến răng, nhưng ông ta lại không phải đối thủ của Thanh Niệm trưởng lão, đành phải chịu đựng.

Nam Y bảo Bắc Tịch đứng yên tại chỗ, còn mình tiến lên vài bước, tay ấn vào nơi tỏa ra kim quang trên cánh cổng, nói: “Có lẽ trận pháp này từ lâu không có ai đến, nên đã mất đi hiệu lực.”

“Không đúng, không nói đến trước đây trận pháp này do vài tu sĩ Hợp Thể kỳ liên thủ thiết lập, nhưng trận pháp này linh khí dao động, hẳn là không mất đi hiệu lực mới đúng.”

Bất Khí đạo trưởng phản bác nói.

“Vậy chúng ta nên đi vào như thế nào?”

Thanh Niệm trưởng lão cười rộ lên khiến người ta cảm thấy như có làn gió mát thổi qua mặt, nhẹ nhàng đè xuống những bực bội trong lòng những người khác.

Tay Nam Y còn đặt trên cửa, trong lòng biết rõ nguyên nhân không vào được chính là do vòng cổ mặt Phật trên cổ Bắc Tịch kia, từng được Đào Hề đeo qua. Vòng cổ mặt Phật kia đã dính ma khí trên người Đào Hề, hiện giờ lại dính lên người Bắc Tịch.

Trừ khi Bắc Tịch rời đi, nếu không cánh cổng này không thể mở ra.

Đương nhiên nàng sẽ không bảo Bắc Tịch rời đi, vậy chẳng khác nào nói cho người khác biết, trên người Bắc Tịch có ma khí.

Mặc dù hắn không phải là người Ma tộc, cũng không đọa ma, nhưng có ai  sẽ tin hắn?

Bọn họ thà rằng tin tưởng suy đoán của mình.

Nghĩ như vậy, tay Nam Y tăng thêm sức lực, một khối cầu tỏa ra ánh sáng trắng dần biến lớn, trong khi mọi người còn đang hoang mang, phá tan cảnh cổng.

Những người khác hoảng hốt lo sợ, gần như run bần bật nhìn Nam Y cho nổ tan cánh cổng, bên trong có vài Phật tu mặc áo cà sa, vẻ mặt ngơ ngác đứng cách cánh cổng không xa nhìn bọn họ.

Kết hợp với ánh sáng từ cái đầu trọc, rất dễ khiến người ta bật cười.

“Này, này……”

Mấy cái phật tu không biết nên nói cái gì, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc này tác dụng của Thanh Niệm trưởng lão được thể hiện.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, hành lễ với hai tăng nhân Phật gia bên trong, ngay sau đó là chứng tỏ thân phận, “Tại hạ là trưởng lão của Thanh Hà tông Thanh Niệm, có việc quý tự xin giúp đỡ.”

Hắn nói một cách mơ hồ, hai tiểu Phật tu kia không thể quyết định, lại liếc nhìn nhau, quay lại đáp lễ với Thanh Niệm nói, “Trưởng lão hữu lễ, tiểu tăng lập tức đi báo cho sư thúc.”

Kết quả còn chưa đợi hắn xoay người, một đạo kim quang rơi trên mặt đất, xuất hiện một Phật tu có chòm râu mặc chiếc áo cà sa đỏ tươi tinh xảo xuất hiện.

“Sư thúc!”

Hai Phật tu kia vội vàng thu tay về, gọi một tiếng.

Chỉ thấy hắn nhăn mày, “Các ngươi là người phương nào, hà cớ gì lại hành hung trên thánh địa Phật môn!”

Đầu bọn họ không thể bị chụp một cái mũ to như vậy được.

Chỉ thấy Thanh Niệm trưởng lão lại tiến lên một bước, thuật lại một lần những lời vừa nói, “Tại hạ là Thanh Niệm của Thanh Hà tông, hai người này là đệ tử của tại hạ, vị này chính là Nam Y của Huyền Cơ tông, đây là đệ tử nàng, vị này chính là Bất Khí đạo trưởng của Đạo Duyên tông, đây là đệ tử của hắn, vị này chính là Đoạn lão của Thiên Cơ Môn, hôm nay đến đây, là vì sự yên ổn Tu chân giới sau này, thỉnh cầu quý tự tương trợ.”

Phật tu kia cau mày bất mãn, lại lẩm bẩm một câu, “Vậy cũng không thể phá hủy cổng chùa chứ.”

Trên mặt Thanh Niệm có vài phần xấu hổ, nhìn về phía Nam Y.

Nam Y hành lễ với Phật tu kia, lại giải thích: “Là căn cơ tại hạ không ổn nên mới thất thủ.”

Thanh Niệm chỉ đánh nói theo, “Vị này là Nam Y trưởng lão của Huyền Cơ Tông, xưa nay sức lực rất lớn, vừa rồi chỉ là vô tình nhỡ tay.”

Với vẻ mặt của tên thối hòa thượng kia, cũng không biết có chấp nhận lời giải thích này hay không, chỉ thấy hắn xoay người nhìn Đại Phật trong Phật điện, trong miệng nói, “Vậy các người đi cùng với bần tăng, bần tăng dẫn các người đi gặp sư huynh của bần tăng.”

Mấy người đi theo sau phật tu kia, từng người hóa thành từng đạo ánh sáng biết mất ở cổng chùa.

“Sư huynh, người của tứ đại tông môn tới.”

Phật tu nhẹ nhàng gõ của Thiền viện.

Trong viện liền có một cơn gió nổi lên, cuối cùng, cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong có một Phật tu đang ngồi do dự trước bàn cơ.

Nam Y vốn tưởng rằng sư huynh của lão Phật tu kia càng già hơn mới đúng, không ngờ người đang ngồi thiền với vẻ mặt lạnh nhạt đó, không ngờ lại lộ ra một khuôn mặt tuyệt đẹp.

Mặt trắng phát sáng!

Mãi đến khi cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến, nàng mới lấy lại tinh thần nhìn Bắc Tịch.

Nhưng dường như Bắc Tịch đã tức giận không thèm phản ứng lại nàng, tự mình đi trước.

Thanh Niệm còn nói thêm, “Đừng nhìn nữa Nam Y trưởng lão, người ta mời chúng ta vào kìa.”

Nam Y:……

Nàng nhanh chân bước vào, vẻ mặt thản nhiên không chút xấu hổ, cũng do da mặt dày.

Đối phương cũng vậy.

Chỉ thấy Phật tu nọ chỉ vào mấy vị trí thiền trên mặt đất, ý bảo bọn họ ngồi xuống.

Nam Y thuận thế chọn một vị trí cách mình gần nhất, lại chợt chợt ngửi thấy một mùi hương thơm ngát ở phía sau, quay đầu nhìn lại, thì thấy đứng phía sau mình, không phải Bắc Tịch, mà là Lý Thanh Nguyên của Thanh Hà tông.

Thậm chí khóe môi hắn còn nhếch lên, cố gắng nén cười với nàng.

Thanh Viễn không quen gặp phải tình huống như này, vốn dĩ hắn rất thích Nam Y, nhưng đệ tử của nàng lại đả thương sư huynh hắn rất nặng!

Sư huynh lương thiện, căn bản không cảm thấy đối phương có sai, nhưng hắn không thể nhịn nổi.

“Nam Y trưởng lão, không ngờ hiện giờ Tu chân giới lại có cao thủ như vậy.”

Không chờ Nam Y nhìn xem có phải đồ nhi ngoan nhà nàng lại tức giận hay không, Phật tu nọ lập tức cảm thán nói một câu, tựa như giai đoạn đoạn cuối Hợp Thể kỳ có thực lực mạnh mẽ cỡ nào. Trên thực tế, bản thân hắn cũng là giai đoạn cuối của Hợp Thể kỷ, toàn bộ Đại Triệu tự cũng không đến mức chỉ có một mình hắn chống đỡ.

“Ngài quá khen.”

Nam Y vẫn rất hữu lễ đáp lại Phật tu nọ.

Phật tu xuất hiện lúc đầu lập tức đi ra giới thiệu nói: “Đây là sư huynh ta, Phật tu Vô Giới.”

“Vô Giới đại sư.”

Mấy người đồng thanh nói.

Ánh mắt Vô Giới tòm tòi trên người bọn họ một vòng, lại đột nhiên nói, “Các ngươi vốn không nên tới đây.”

Mấy người kinh hãi, Thanh Niệm trưởng lão chắp tay trước ngực hành lễ cung kính hỏi, “Đại sư có ý gì?”

Không biết vì sao, Nam Y cứ cảm thấy ánh mắt đại sư nọ dừng tren người nàng rất lâu.

Nghe thấy Thanh Niệm đặt câu hỏi như vậy, Vô Giới cũng không chịu nói gì thêm nữa.

Mà lắc đầu thần bí nói, “Đều là ý trời, ý trời như vậy.”

“Ta nên thuận theo thiên mệnh, đi cùng các người, chỉ là bần tăng tạm thời muốn thu thập vài thứ, làm phiền chư vị trụ lại đây trước.”

Nghĩ cũng không chờ quá lâu, bọn họ nhẹ nhàng đồng ý.

Vài Phật tu sắp xếp cho bọn họ ở căn phòng phía sau Thiền viện.

Thanh Viễn nhỏ giọng oán giận với Lý Thanh Nguyên, “Rõ ràng là Phật tu, tại sao lại giống như coi bói vậy chứ.”

“Phật tu gần gũi với Thiên Đạo nhất, có thể hiểu được ý trời, có lẽ hắn thật sự biết một vài chuyện chúng ta không biết.”

Thanh Niệm trưởng lão giải thích.

Nam Y trầm mặc ở một bên nghe, chỉ cách gần đó, Bắc Tịch – người đã cùng nàng song tu biết, tim nàng đập liên hồi, dường như đang lo lắng cái gì đó.

“Sư tôn đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Mới vừa tiến vào cửa phòng, Bắc Tịch lập tức đóng chặt cửa lại, áp sát vào hỏi Nam Y.

“Không có gì.”

Nam Y không có tâm tư quản Bắc Tịch, trực tiếp cản người ở bên cạnh, đi đến ngồi lên trên giường.

Người bị ngăn lại đứng ở cửa mím môi, đáy mắt xẹt qua một tia âm u khó hiểu.

Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được sư tôn có chuyện giấu hắn, nhưng lại không biết là chuyện gì, sư tôn không chịu tiết lộ với hắn, một chút cũng không chịu.

Chính Nam Y cũng vì chuyện Vô Giới đại sư mà lo lắng, tuy rằng hắn đã nói đây là ý trời.

Nhưng có người nhìn thấu cảnh ngộ của nàng, vẫn khiến cho lòng người bất an.

Ngày hôm sau mấy người mới khởi hành.

đoạn lão Thiên Cơ Môn vẫn cứ để mắt tới Bắc Tịch.

Bắc Tịch cũng không để hắn ta vào mắt.

Nhưng trên đường có Nam Y trấn thủ, bọn họ cũng không xảy ra mẫu thuẫn gì lớn.

“Thí chủ là người mạnh nhất Tu chân giới hiện giờ sao?”

Bọn họ Ngự kiếm trở về Huyền Cơ tông.

Chỉ vì mang theo mấy đệ tử bên người, không thể đánh nhau, nhưng dùng vài lần thuật Thuấn Di, thì không chỗ đỡ được nữa, bọn họ đành phải sử dụng thuật Ngự kiếm mà mình thuần thục để cho bọn họ nghỉ ngơi.

Cũng chính vì như vậy, Vô giới đại sư nhẹ nhàng ngự kiếm đến bên cạnh Nam Y, hỏi một câu.

“Phật tu cũng để ý mạnh yếu sao? Người nào mà không phải là người? Còn phân người mạnh kẻ yếu?”

Vô Giới cười cười, tay hơi giơ lên ngăn cản động tác của Bắc Tịch, “Đều không phải là như thế, ngươi là người bày mưu tính kế của Thiên Đạo, Tu chân giới này, chỉ có thể là ngươi tới cứu, cho nên bần tăng cũng tương đối tò mò.”

Người này có điều ám chỉ, sau lưng Nam Y dần ướt đẫm mồ hôi.

“Lão lừa trọc, ngươi chớ có nói bậy, tu chân giới này nhiều người như vậy, việc gì sư tôn ta phải cứu bọn họ từ trong tình cảnh nước sôi nửa bóng?”

Bắc Tịch bất mãn tức giận mắng, cho dù tay không động đậy, ngoài miệng lại không buông tha người, khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc xưa nay hiện lên vẻ hung tợn.

“Số mệnh an bài, là ý trời.”

“Ý trời cái gì, sư tôn là sư tôn của ta, dù đó là Thiên Đạo, cũng đừng hòng cướp sư tôn của ta!”

Vô Giới lắc đầu, bất đắc dĩ nói với Bắc Tịch: “Ngươi quá ích kỷ.”

Bắc Tịch cắn môi, cười lạnh nói, “Trái lại các ngươi vô tư thật đấy, khi người trong thiên hạ chịu khổ thì các ngươi thanh tu, khi Ma tộc tàn sát bừa bãi thì các ngươi cũng thanh tu, khi bá tánh chết thảm thì các ngươi vẫn còn đang thanh tu! Thật đúng cực kỳ vô tư.”

Vô Giới bày ra dáng vẻ, ngươi căn bản không hiểu, rồi rời khỏi bên cạnh Nam Y, lúc đi còn nói một câu cuối cùng, vẫn là kêu nàng đi cứu Tu chân giới.

Bắc Tịch nhìn chằm chằm Vô Giới, như muốn chọc một cái lỗ thật lớn trên người hắn, khi nhìn về phía Nam Y vừa luống cuống vừa lo lắng, “Sư tôn đừng tin hắn, Tu chân giới chẳng cần sư tôn tới cứu đâu, rõ ràng có nhiều người như vậy, dựa vào đâu cứ nhất định cần người tới cứu chứ?”

Hắn vô cùng khó chịu, không thể chịu nổi sư tôn hắn vì bất cứ kẻ nào khác mà trả giá.

Hắn lại không muốn nhìn thấy, một Nam Y Tiên Tôn lòng mang thiên hạ, chúng sinh bình đẳng.

Nam Y nhấc tay giải thuật pháp trên tay hắn, vẻ mặt lạnh nhạt cúi xuống, ánh mắt lại nhìn về phía Vô Giới: “Ngươi không cần để những lời hắn nói trong lòng.”

Dù nàng đã trấn an như vậy, cũng không khiến Bắc Tịch yên lòng.

Trực giác nói cho hắn biết, lời Vô Giới nói, cùng với chuyện sư tôn giấu có liên quan đến nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.