Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 53



Sau khi Vô Giới đại sư rời đi, Nam Y mới nhìn về phía Ngao Liệt một lần nữa.

Ngao Liệt cúi đầu đá vào cục đá, vẻ mặt nhàn nhã thong dong.

“Tuy ngươi làThần, nhưng cũng không có quan liên quan đến Thanh Vụ Sơn, ngươi định khi nào rời đi?”

Long nhãn của Ngao Liệt trừng mắt, giọng điệu không vui: “Ngươi cũng đừng quên vừa rồi là ai giúp các ngươi!”

Nam Y nhíu mày, dường như nghĩ đến cái gì đó, vị Thần đối diện kia liền ôm ngực đắc chí, giọng điệu càng thêm kiêu ngạo: “Nếu không nhờ ta dùng Thần vận ngăn chặn yêu khí của Đào Hề, ngươi cho rằng tên hòa thượng thối kia chỉ nghi ngờ không thôi sao?”

……

“Cho ngươi ở lâu như vậy, ngươi giúp đỡ chẳng phải là nên làm sao!”

Đào Hề không thích thấy ai dám uy hiếp sư phụ nàng, vì vậy giọng điệu cực kỳ không vui.

Ngao Liệt không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Đào Hề một cái: “Ngươi câm miệng!”

Đào Hề: Ngươi ********!

Nam Y không muốn để hắn ở lại, nhưng Bắc Tịch lại nắm lấy tay nàng: “Để hắn ở lại đi.”

“hả?” Nam Y khó hiểu, không phải hắn không thích con rồng này sao?

Bắc Tịch cúi đầu nói: “Ở chỗ sư muội có hai gian phòng, vừa khéo để cho hắn một gian, hắn đã có thể áp chế yêu khí trên người sư muội, giữ lại cũng có lợi, Vô Giới đại sư còn ở lại đấy mấy ngày nữa.”

“Được, nghe ngươi.”

Nàng lại véo tay Bắc Tịch, vẻ mặt tin tưởng thuận theo.

Mặc dù Đào Hề có vài phần bất mãn nhưng không dám nói ra, sư phụ nàng chắc chắn sẽ nghe theo cái tên nam tu lừa đảo Bắc Tịch kia!

Hừ.

Không ai biết suy nghĩ thật của Bắc Tịch.

Không ai biết, khi hắn nhìn Ngao Liệt, nhớ tới những ngày nay hắn và sư tôn ở cùng nhau, chỉ có hắn và sư tôn, không còn có những người khác phiền nhiễu bọn họ.

Đào Hề thường xuyên đi cọ giường lại càng hiếm khi xuất hiện……

Những ngày như vậy, thật khiến người ta vui sướng.

“Sư tôn, chúng ta trở về được không? Đệ tử mệt mỏi.”

Sắc mặt hắn thật sự có hơi khó coi, nhưng không liên quan đến mặt mỏi, là do bức ép chân khí sinh ra.

Vừa rồi chiến tranh lạnh với sư tôn, hắn đã hối hận ngay lập tức, không nên như vậy. Rõ ràng trước khi chỉ dám hy vọng xa vời có thể làm đệ tử của sư tôn, hiện tại đã tiến thêm một bước trở thành đạo lữ, lại còn muốn sư tôn phải nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện, muốn biết suy nghĩ của sư tôn.

Cứ một tấc lại muốn tiến một tấc như vậy, sư tôn sao có thể thích được chứ?

Dù sao cũng phải tỏ vẻ yếu đuối.

Nam Y càng hối hận hơn so với Bắc Tịch, nàng nên âm thầm bỏ qua câu nói kia, trực tiếp trả lời vấn đề đó.

Trở về cũng tốt, cố gắng dỗ hắn cho tốt, đứa nhỏ này tính tính rất lớn, nhưng mức độ tức rất nhỏ, sợ là tủi thân lắm rồi.

“Mệt mỏi thì chúng ta trở về thôi.”

bàn tay trắng của Nam Y nhẹ nhàng vuốt qua cái trán trắng mịn đang toát mồ hôi kia, bảo hai người còn lại trở về tu luyện, cảnh cáo Ngao Liệt an phận chút, rồi kéo tay Bắc Tịch cùng nhau trở về.

Hai người mới vừa trở về Nam Uyển, Bắc Tịch lập tức duỗi tay muốn đóng cửa, vừa lúc Nam Y cũng duỗi tay, vì thế tay hai người liền đan xen vào nhau.

Bị năm ngón tay của người ta ôm lấy, ngón tay Bắc Tịch hơi động, “Sư tôn, dùng lực chút.”

Nam Y theo bản năng dùng sức, sau đó lấy tay Bắc Tịch đóng cửa lại.

Trong viện trống trải bỗng dưng nổi gió, Bắc Tịch mím môi nhìn Nam Y, chợt tiến lên hôn lên khóe miệng nàng một cái.

Nam Y ngốc tại chỗ, đây đúng là động tác nàng muốn làm vừa rồi.

Nhìn nam tử đối diện giờ vờ bĩnh tĩnh nhưng vành tai lại ửng đỏ, Nam Y lại nghĩ tới hai lần trước khi hai người mới làm xong, hắn sẽ vui vẻ mấy ngày, suy nghĩ vừa hiện, toàn bộ thân mình ngã lên, ôm lấy Bắc Tịch.

Bắc Tịch ngạc nhiên, vẫn duỗi tay đón được sư tôn, chỉ là không dám động.

“Sư tôn?”

Nam Y nhẹ nhàng vạch một cái, trường y màu đen trên người Bắc Tịch rơi xuống, chỉ còn lớp áo lót mỏng bên trong, xương quai xanh trắng như tuyết, mơ hồ khiến Nam Y nhớ lại dấu vết đã lưu lại lúc trước.

“Ừ, ngươi mệt sao?”

Khi vừa mới tựa vào vai hắn, Nam Y đột nhiên nhớ ra, vì thế lại hỏi hắn.

Đã đến lúc này, nếu Bắc Tịch còn không biết sắp xảy ra cái gì, thì cũng quá ngốc.

Tất nhiên hắn sẽ không để cơ hội vụt mất, tay lập tức dùng một chút lực, ôm eo Nam Y, thấp giọng nói, “Vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát, đã không còn mệt nữa.”

Nam Y không định hỏi rõ trên đường đi thì nghỉ ngơi thế nào, chỉ ôm người càng chặt, sau đó nói một tiếng, “Vào nhà đi.”

Ánh mắt Bắc Tịch sáng lên, vọi vàng nhẹ nhàng bế người vào trong lòng, quay về căn phòng nhỏ, đặt người lên trên giường băng.

Nam Y cảm nhận được khí lạnh dưới thân, trong lòng suy nghĩ ngày mai phải thu lại giường băng, sau đó giơ tay lên, Bắc Tịch lập tức cùng nàng cùng ngã vào trên giường.

Ngay lúc nhất trụ kinh thiên thì hàn khí phả thẳng vào mặt, xém tý nữa khiến người lạnh héo.

May thay bình thường hắn dính lấy sư tôn ngủ trên chiếc giường này, trái lại sinh ra sức đề kháng, không ‘héo’ xuống, nếu không e là hắn khó lên được giường sư tôn.

Nghĩ như vậy, Bắc Tịch lại dán mình vào, để sư tôn cảm nhận từng chút nhiệt độ ngón tay mình, hai người bắt đầu nhẹ nhàng dao động.

Khi rơi vào cảnh đẹp, dường như Bắc Tịch mơ mơ màng màng nghe được một câu: “Ngươi thật sự bằng lòng sao……?”

Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng, hắn vừa muốn nói bản thân bằng lòng, nhưng khi mở miệng, lại phát ra vài tiếng nức nở, lời nói không thành câu, có lẽ, vốn dĩ nàng không muốn nghe đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.