Ngày tiếp theo thường là Nam Y tỉnh trước, tu vi nàng cao hơn Bắc Tịch rất nhiều, về chuyện này, luôn là Bắc Tịch mệt mỏi trước.
Cũng vì vậy nên nữ tu sĩ đều thích tìm người lợi hại hơn so với mình, một là được che chở, hai là chuyện giường chiếu.
Nhưng Nam Y cũng không ham thích đối với chuyện này, thi thoảng vui vẻ mới dung túng Bắc Tịch vài lần.
Bắc Tịch không biết tiết chế, lại được nàng dung túng, luôn khiến cho mình kiệt sức, cuối cùng lại là Nam Y chăm sóc hắn nghỉ ngơi.
Lúc Nam Y tỉnh lại, nằm ở mép giường nhìn Bắc Tịch, lời đồn đãi xôn xao bên ngoài, đêm qua tông chủ đã nói cho nàng.
Dù là nàng cũng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Ban đêm hai người ôm nhau ngủ, dưới lòng bàn tay của Nam Y là làn da nhẵn nhụi mịn màng của Bắc Tịch, không một vết sẹo, có thể thấy được chủ nhân của làn da này đã được nuôi dưỡng cẩn thận.
Tay nàng khẽ vuốt vào điểm nhạy cảm bên hông, cho dù người nọ đang ngủ cũng run nhẹ.
Ngay khi hắn co rúm người lại chui vào trong lòng Nam Y thì nàng mới nhận ra, hóa ra là lạnh.
Một tay nàng kéo hắn ôm vào trong lòng, linh lực ấm áp theo bàn tay truyền từ sau lưng hắn tới toàn thân. Người trong lòng thoáng run rẩy, đầu tóc bù xù rúc vào lòng nàng, ngoan ngoãn an phận.
Nam Y cúi đầu thấy hắn hơi nhăn mày, gò má tuần tú trắng như tuyết đã có thêm chút thịt, rất mê người, nàng không nhịn nổi cúi đầu ấn môi lên, một lúc lâu cũng không buông ra.
Mãi đến khi người trong lòng cảm nhận được một chút ẩm ướt, mông lung vặn vẹo, lại ngửi được mùi hương lành lạnh quen thuộc, túm chặt cổ tay áo của người, sau đó đôi mắt ngập nước mở ra.
Chuyện hạnh phúc nhất trên đời là gì?
Ta vừa mới tỉnh, đã thấy mặt trời cười với ta.
“Sư tôn.”
Hắn lẩm bẩm một tiếng, xoay người trèo lên trên người Nam Y, vùi đầu vào cổ, cẩn thận ngửi mùi hương của mình.
Nam Y cười cố ý chọc eo hắn, quả nhiên lập tức khiến Bắc Tịch rơi khỏi người nàng.
Chịu đựng sức lực đột nhiên tăng, nàng cũng không cảm thấy không khỏe. Trái lại dường như còn rất vui vẻ ôm lấy người, cũng không lo Bắc Tịch đã không còn sức lực để giãy dụa, kéo hắn vào trong khuỷu tay nàng, đầu hai người chạm vào nhau.
“Người đừng sờ eo ta.”
Sau đó người trong lòng nhỏ giọng oán giận.
Nam Y nghe xong cười rộ lên, “Ai kêu ngươi làm loạn, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên dáng vẻ mệt đến không chịu nổi của mình bảo ta hỗ trợ chứ.”
Bắc Tịch không ngờ nàng sẽ trực tiếp nói ra, đôi mắt trợn tròn, không dám tin nhìn về phía Nam Y.
Một lát sau, gò má bên kia dần dần đỏ ứng lên, giống như vô cùng xấu hổ.
“Người, người đừng nói nữa.”
Hắn nhỏ giọng ngăn cản Nam Y, tay còn đẩy ra, nhưng chẳng có chút sức lực.
Nam Y thật sự nghe hắn, không hề nói tiếp nữa, thấy Bắc Tịch giơ tay lên cũng thuận theo ôm chầm lấy hắn.
Nhất thời, bầu không khí của hai người trở nên ấm áp.
Bắc Tịch nghĩ thầm, nếu ngày nào cũng có thể như vậy, hắn cũng chẳng cần phải biết hết tất cả mọi chuyện……
Chỉ cần có thể mãi mãi cùng sư tôn bên nhau, dù bị giấu diếm một chút, cũng không sao hết.
Khi Nam Y và Bắc Tịch lẳng lặng ở bên nhau, cũng không tránh được trở ngại giữa hai người.
Vô số những trở ngại đã nói cho nàng biết, nàng nên rời khỏi người thiếu niên không hiểu chuyện gì này, nhưng cố tình, khi ở bên hắn, trong lòng lại cực kỳ vui mừng.
Nàng biết, bản thân đã không thể buông tay.
“Nam Y trưởng lão, đã nghỉ ngơi đủ chưa?”
Giọng nói bên ngoài mang theo linh lực, truyền vào trong tai Nam Y.
Nam Y nghe xong có chút không kiên nhẫn, trong lòng lại nghĩ: Ta muốn nghỉ ngơi thì liên quan gì đến ngươi? Sáng sớm ngươi đã đến đây, chẳng lẽ người xuất gia không hiểu lễ nghĩa như vậy sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn bảo Bắc Tịch thay y phục. Nếu để Vô Giới không nghe thấy lời đáp lại rồi trực tiếp di vào, nhìn toàn thân Bắc Tịch, thì nàng có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
“Hay là ngươi về trước đi?”
Nam Y nhìn về phía Bắc Tịch, bàn tay đang mặc quần áo của Bắc Tịch dừng lại, mím môi.
Rõ ràng vừa rồi ở trên giường vẫn còn vui vẻ, nhưng khi nàng thật trở mặt không quen biết như vậy, hắn vẫn không nén được sự khó chịu, không muốn rời đi……
“Có thể không đi được không?”
Hắn nhẹ giọng hỏi, giọng điệu không chắc chắn.
Trên mặt còn hiện lên vẻ bất an, như sợ câu hỏi của mình vừa rồi đã vượt khuôn, sẽ chọc cho người khó chịu.
Nam Y cũng dừng lại, nàng cúi đầu hỏi Bắc Tịch, “Ngươi không muốn đi sao? Mặc dù chỉ là người xuất gia, nếu thấy ngươi ở đây, truyền ra ngoài cũng tổn hại rất nhiều với ngươi.”
Ngón tay Bắc Tịch run rẩy, cho rằng Nam Y là vì bận tâm đến thanh danh của mình, lại không biết người trên đỉnh đầu đang nhìn chằm chằm mình, dường như đang chờ hắn đưa ra lựa chọn.
Hắn gần như cắn nát đôi môi đỏ mọng, lại vẫn không nhịn được kéo góc áo Nam Y, nói từng chữ, “Ta không muốn đi.”
Ánh mắt của người phía trên sáng lên, cố ý dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Ngươi biết ngươi không đi thì sẽ gặp phải chuyện gì không?”
Bắc Tịch không dám ngẩng đầu lên, sợ nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt đó.
Chán ghét vì hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi hỏi quá nhiều.
“Biết.”
“Vậy ngươi cũng sẵn sàng rồi?”
Nam Y hỏi lại với giọng điệu bình tĩnh.
“Ta sẵn sàng!”
Bàn tay Bắc Tịch đặt ở bên người hơi nắm lại, chậm rãi siết lại thành nắm đấm.
Cuối cùng Nam Y cũng nở nụ cười, ngoài miệng vẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Thôi, vậy ngươi ở lại đi.”
Bắc Tịch vẫn không dám ngẩng đầu lên, nhưng khóe miệng hơi cong lên một chút, cho dù sư tôn có thể không vui trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, cũng không phải không muốn cho hắn danh phận.
“Mới sớm như vậy Vô Giới đại sư đã đến, là có việc gì sao?”
Cánh cửa kia bị Nam Y dùng linh lực mở ra, Vô Giới đứng ngay ở cửa, thấy cánh cửa mở ra, lập tức hành lễ nghi Phật gia với Nam Y.
Vừa ngẩng đầu lên, lại bị dọa sợ.
“Bắc Tịch thí chủ, nếu bần tăng nhớ không nhầm, Nam Y trưởng lão là sư phụ của ngươi nhỉ?”
Hắn vô cùng nghi ngờ với sự xuất hiện của Bắc Tịch ở chỗ Nam Y sớm như vậy.
Bắc Tịch vẻ mặt lạnh nhạt, đứng thẳng người liếc Vô Giới, “Ta cũng muốn hỏi một chút Vô Giới đại sư mới sớm như vậy đã xuất hiện trong viện của sư phụ ta, là vì chuyện gì thế.”
Hắn lại nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, “Không biết quy củ của Phật gia có nói không, chưa được sự cho phép của chủ nhân, người tự tiện xông vào, đều coi là trộm?”
Vô Giới đại sư cau mày, “Bần tăng có việc tìm Nam Y trưởng lão.”
“Nếu thực sự có việc, Vô Giới đại sư chỉ cần truyền âm thôi thì ta cũng biết.”
Nàng ấn tay Bắc Tịch, tự nói.
Tư thế hai người thân mật, dù cho nam nữ trong tu chân giới cũng không mấy để ý đến những tiếp xúc nhỏ nhặt này, nhưng bọn họ là sư đồ, hơn nữa sớm như vậy Bắc Tịch đã xuất hiện ở đây, quần áo lỏng lẻo, thật sự không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.
“Bần tăng tự thấy đến đây nói với trưởng lão, tương đối tiện.”
Nam Y cúi đầu cười, “Vậy đại sư cứ nói đi, Bắc Tịch, mời đại sư đến đây.”
Bắc Tịch cúi đầu nghe theo, khi đi đến trước mặt Vô Giới thì duỗi tay, tay áo tụt xuống, thấy rõ vệt đỏ trên cổ tay, đồng tử Vô Giới co rụt lại, trên mặt dần dần nổi lên vẻ không tán thành.
“Không biết đại sư đến đây là có chuyện gì?”
“Lần này bần tăng đến là muốn Nam Y trưởng lão cùng xuống núi đi quan sát.”
“Chỉ chuyện nhỏ này còn cần đại sự tự mình đến đây sao? Đại sư chỉ cần chọn thời gian là được.”
Vô Giới đại sư cúi đầu a di đà phật một tiếng, lúc gần đi liếc mắt nhìn Bắc Tịch, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với Nam Y, “Lấy thực lực của trưởng lão, nếu muốn nam tu, có thể có rất nhiều lựa chọn, còn mong ngài buông tha cho môn hạ của mình.”