Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 106: Tiểu Trấn Dị Sự



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Quyển 2 - Hoặc Dược Tại Uyên (*)

[Hoặc dược tại uyên, vô cữu: Ý chỉ rồng hoặc nhảy lên trời, hoặc ở lại dưới vực sâu, biểu thị chỉ cần căn cứ tình thế mà tiến thoái sẽ không có sai lầm. ]

Đã hết một năm tiếng pháo ran, ấm rượu Đồ Tô gió xuân tràn.

Muôn ngõ vạn nhà đều sáng sủa, thẻ đào thay mới đón bình an. (Nguyên Nhật - Vương An Thạch)

Mưa xuân rả rích, bầu không khí của tiểu trấn lại không có tươi mát sau cơn mưa, tiếng pháo ran khắp nơi, mùi thuốc pháo tràn khắp đường phố. Có tiểu hài tử đội mưa chạy loạn, đi nhặt bánh pháo còn có chút khô muốn đốt nữa, có một ít có thể nổ, hài tử mừng rỡ mặt mày hớn hở.

Bước sang năm mới...

Tần Dịch cầm một cái ô giấy dầu, đứng ngoài trấn nhìn cảnh tượng nhà nhà nổ pháo xa xa, mới biết được phong thổ của Càn Quốc tương tự Trung Hoa, cũng có ngày Tết.

Thật hoài niệm, cuối cùng tìm được chuyện quen thuộc ở dị giới.

Không biết Nam Ly có loại phong tục này không...

Cho dù có, lúc này Lý Thanh Quân hơn phân nửa cũng không rảnh ăn Tết.

Đây là tiểu trấn trong lãnh thổ Càn Quốc, nói là tiểu trấn, cảm giác rất náo nhiệt, so ra mà vượt một huyện của Nam Ly. Nếu Nam Ly xuất hiện mưa to, trên đường sẽ không thấy người.

Hắn tới trấn này vì trên đường nghe nói phụ cận có một tòa tiên sơn, truyền thuyết kể rằng chỗ đó có di tích của tiên nhân, vì vậy có miếu dựng trong núi, nghe nói trụ trì có sở ngộ từ trong di tích tiên nhân, đã được phương pháp trường sinh, hôm nay thọ 250 tuổi...

Con số 250 (nhị bách ngũ = đồ ngốc) khiến cho Tần Dịch rất muốn chửi thề, nhưng "Di tích tiên nhân" cùng "Phương pháp trường sinh " khiến cho hắn rất cảm thấy hứng thú, tự nhiên sẽ đến tìm kiếm một chút.

Lại nói cái này mới đúng, có tiên tích tự nhiên sẽ có miếu. Tiên Tích Sơn nhà mình đừng nói miếu, trên núi ngay cả mái ngói cũng không có, cũng trách không được người tin tưởng không nhiều. Nhưng trên thực tế, Tiên Tích Sơn thật sự có tiên tích, Bổng Bổng ngạo kiều trong giới chỉ lúc này đã chứng minh điểm này.

Trời vào hoàng hôn, mưa xuân tới vội vàng, nhìn núi còn cách xa một đoạn, ở trong mưa mơ hồ khó phân biệt. Tần Dịch định trước tiên ký túc một đêm ở trong trấn.

Hắn giờ phút này đứng trước cửa trấn, nhìn mấy tờ bố cáo dán bên đường.

Trong đó có một tờ treo bảng, nói giếng nước trong nhà Vương viên ngoại không hiểu sao tự nhiên khô cạn, ngay cả mương nước bẩn sau nhà cũng bị mất nước, treo bảng thuê cao nhân tinh thông các loại thủ đoạn khai thông giếng, tất có trọng thưởng.

Tần Dịch xuất thần mà nhìn, rất nhiều chuyện trước đây xẹt qua trong đầu.

Khi đó mọi người xem bảng, cảm thấy chuyện Trương gia trang do con người làm ra, cuối cùng vẫn đi...

Bảng trước mắt... Giếng nước không hiểu sao mà tự khô cạn, ngay cả mương nước cũng bị mất nước, một gia đình giàu có tra xét không ra nhân tố thông thường, sẽ bị giày vò đến mức treo bảng xin giúp đỡ, khả năng thật sự có yêu ma quỷ quái quấy phá tương đối cao.

Dưới chân núi được xưng "Tiên tích" này có yêu ma quấy phá? Tần Dịch cười một tiếng.

Nếu như là ngươi, nhất định sẽ hào hứng bừng bừng đi xem.

Phần của ngươi, ta thay ngươi làm.

Tiểu hài tử lại nhặt được một bánh pháo, lại nổ pháo xịt trong nước mưa ẩm ướt. Hài tử xoa xoa nước mũi, hậm hực ném pháo xịt đi.

- A, cái này chắc sẽ nổ.

Một bánh pháo đưa tới trước mặt, quả nhiên nhìn rất khô ráo, có thể sử dụng. Hài tử cao hứng mà nhận lấy, giương mắt nhìn xem, là một đại ca ca đẹp mắt, cười đến híp mắt, rất hòa ái. Nhưng khí trời xuân hàn, đại ca ca này lại chỉ mặc một bộ thanh sam đơn bạc, nhìn thồi đã lạnh dùm hắn.

Hài tử cũng không có nghĩ quá nhiều, đốt pháo ném về phía vũng nước bên cạnh.

"Phanh" một tiếng, nước bùn vẩy ra, nổ chính hắn thành một con khỉ dính đầy bùn.

Tần Dịch cười ha hả, giống như lầm bầm lầu bầu.

- Dạ Linh khẳng định sẽ rất thích, không biết chỗ đó có pháo hay không.

- Dạ Linh là ai?

Tiểu hài tử mình đầy bụi đất tò mò hỏi.

- Là một tiểu hài tử ngu xuẩn giống như ngươi.

- Ta mới không ngu xuẩn, ta biết giúp mẹ mua xì dầu (đả tương du) đấy!

Tiểu hài tử không phục nói một câu, lại bắt đầu tò mò.

- Đại ca ca không lạnh sao?

- Không lạnh.

Tần Dịch cười tủm tỉm nói.

- Tiểu bằng hữu, nhà Vương viên ngoại là nhà nào?

- Đó chính là chủ nhân nhà chúng ta.

Tiểu hài tử lặng lẽ nói.

- Mẹ ta kể, chủ nhân thường ngày sống ác mới gặp ác báo. Đại ca ca vẫn đừng đi...

Tần Dịch xoa xoa đầu của nó.

- Còn nói không phải tiểu hài tử ngu xuẩn, lời này có thể gặp người liền nói sao, bị mẹ ngươi biết được còn không đánh tét cái mông của ngươi.

Người gọi Vương viên ngoại là một lão quan liêu trí sĩ hồi hương, đối với trong thị trấn mà nói đó, lão là đại nhân vật nhất đẳng, cấp bậc chuyện trò vui vẻ cùng Huyện thái gia. Có một phần ba đất đai trong thị trấn thuộc về hắn, hơn phân nửa dân trong trấn không phải đầy tớ nhà hắn thì làm thuê cho nhà hắn. Tần Dịch đứng trước cửa nhà Vương viên ngoại, nhìn gia đinh canh cổng hung thần ác sát, khẽ lắc đầu.

Chỉ sợ đến nhầm rồi.

Một đường đi tới đây đã hơn nửa tháng. Vốn muốn trảm yêu trừ ma, nhưng đi ven đường nhìn thấy một vài dị sự thường thường đều do con người làm ra. Yêu ma không có trảm được, ngược lại trừ không ít ác bá. Hôm nay, trong nhà Vương viên ngoại này có thể gọi là yêu ma đấu ác bá, chó cắn chó?

Vậy cũng không có gì phải quản...

Đang muốn quay người rời đi, Lưu Tô lại nói chuyện.

- Vẫn nên xem một chút, ngươi một đường đi tới đây cái gì cũng không gặp, thật vất vả có một chuyện có khả năng có đặc dị, đương nhiên phải xem, quản hay không nói sau.

Tần Dịch ý niệm nói.

- Vì sao ta cảm thấy ngươi muốn tìm thú vui?

- Ta không thể tìm thú vui sao? Đoạn đường này rất nhàm chán.

- Ta hiện tại rất hoài nghi ngươi làm sao qua được mấy vạn năm ở trong núi.

- Cũng bởi vì ở trong núi nghẹn lâu nên giờ mới vậy?

- Được rồi...

Tần Dịch đành phải tiến lên.

Gia đinh đã sớm chú ý tới hắn, đứng trước cửa ngẩn người không biết làm gì, lén lén lút lút. Vì vậy quát hỏi.

- Làm gì đấy?

- Chuyên khai thông đường ống, cống thoát nước, ống nước bẩn, điện thoại... Ách nhằnm, ta tới giúp nhà ngươi giải quyết vấn đề giếng nước.

- Chỉ mình ngươi?

Gia đinh hoài nghi mà dò xét Tần Dịch, người này mặc một bộ thanh sam, khí chất tuấn dật, thấy thế nào cũng giống như một văn sĩ, biết làm loại chuyện này?

Lúc trước nhìn hắn lén lén lút lút không có đuổi hắn đi, cũng bởi vì cảm thấy khí chất bất phàm, không giống người bình thường. Kết quả, người này chẳng những là người bình thường, còn chuyên thông giếng nước?

Tần Dịch cười nói.

- Dù sao thì làm không được cũng không thu tiền, ngươi cần gì quản ta lớn lên có hình dạng gì. Đã treo bảng rồi mà còn chọn người?

Gia đinh bán tín bán nghi đi vào bẩm báo, chỉ một lúc sau liền có một vị quản gia mặt mày ủ rũ đi ra, cũng không hỏi nhiều, nói thẳng.

- Đã đến xem giếng thì nhanh chóng đi theo ta.

Xem ra bị vấn đề giếng nước giày vò hỏng mất, đoán chừng bị gia chủ uy hiếp sắp nhảy giếng...

Tần Dịch đi theo phía sau đang muốn vào cửa, bỗng nhiên có người từ bên ngoài mà đến, một đường ồn ào.

- Thanh Hòa đạo trưởng tới rồi!

Quản gia kia đại hỉ, nghênh đón từ xa.

- Có đạo trưởng thi pháp, vấn đề tất nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng!

Tần Dịch quay đầu nhìn lại, trong tiếng pháo nổ, một đạo sĩ trung niên chậm rãi đi đến. Mặc trên người bát quái đạo bào, râu dài như năm cành liễu lay động trước ngực, cầm trong tay một cây phất trần, trên lưng đeo kiếm gỗ đào. Được khói pháo kia phụ trợ, nhìn qua tiên phong đạo cốt.

Thật sự có chút tu hành... Phượng Sơ tầng thứ nhất hay tầng thứ hai?

Cũng không kém, đã là đạo sĩ đầu tiên thật sự có tu hành mà Tần Dịch nhìn thấy từ khi Bắc hành đến nay, xem ra tiên sơn kia thật sự có khả năng có chút môn đạo.

Nếu yêu ma bình thường, đạo sĩ Phượng Sơ tầng thứ nhất thứ hai chỉ cần có chút chân thuật cũng đã đủ.

Chỉ có điều, cả quản gia lẫn gia đinh đang vây quanh đạo sĩ kia làm tùy tùng, hắn phát hiện mình lẻ loi trơ trọi đứng bên cửa, rõ ràng không ai để ý tới...

Tần Dịch nhịn không được bật cười, yên lặng đi theo đám người.

Gia đinh canh cổng ngạc nhiên nói.

- Thanh Hòa đạo trưởng đều đã đến, văn sĩ như ngươi còn đi vào làm gì?"

- Đạo trưởng làm phép của hắn, ta thông ống của ta, mọi người không liên quan nhau mà... Nếu như nhà của ngươi có tiểu thư xinh đẹp, ta cũng không ngại làm

Tần Dịch thuận miệng đáp lời, đột nhiên tâm có báo động, giống như bị người nhìn trộm.

Nhanh chóng quay đầu nhìn lại, góc đường có một thân ảnh áo vàng tròn vo, lóe lên không thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.