Lưu Tô đã khôi phục đến trình độ có thể nhẹ nhõm phân biệt yêu khí, không thể chờ đợi biểu hiện.
- Ta cảm ứng được yêu khí.
Tần Dịch cảm thấy việc cảm ứng yêu khí này rất thần kỳ.
Yêu quái sau khi Hóa Hình không có gì bất đồng với người, cũng không có mùi tanh hôi của động vật. Như Dạ Linh Thừa Hoàng đều thơm ngào ngạt, một người thơm ngát hợp lòng người, một người mị hương chọc tâm, hương thơm hai người không giống nhau. Rốt cuộc làm sao phân biệt có yêu khí hay không...
Vì vậy hắn hỏi.
Lưu Tô tức giận nói.
- Ai nói cho ngươi biết dựa vào mũi ngửi, yêu và người tu hành căn cơ bất đồng, tu luyện sinh ra khí cơ tự nhiên bất đồng, đây là dùng thần thức đi phân biệt, không phải lỗ mũi!
- Vậy vừa rồi là yêu gì?
- Đó là một loại chuột, nguyên liệu nấu ăn không tệ.
- Nguyên liệu... Nấu ăn?
- Đúng vậy, mùi vị không tệ, sau khi ăn còn có thể gia tăng lôi điện trong cơ thể ngươi. Đổi thành người thích ăn như Thừa Hoàng, nói không chừng sẽ bị nàng hầm cách thủy, trách không được không dám vào Yêu Thành...
- Vì sao ta cảm thấy thứ ngươi nói gọi là Pikachu.
- Đó là con gì?
Trong lúc nói chuyện, Thanh Hòa đạo trưởng kia đã đến bên giếng nước trong vòng vây của mọi người. Tần Dịch cũng không có tám chuyện với Lưu Tô, chen tới thò đầu vô xem.
Giếng nước cực sâu, người bình thường nhìn không thấy đáy, với thị lực của Tần Dịch hôm nay có thể nhẹ nhõm nhìn thấy, dưới đáy khô cạn, trong thời tiết mưa to này, phía dưới không có một giọt nước, có thể trông thấy một ít ẩm ướt đáy giếng đang dần dần bị hấp thu.
Nếu nói mạch nước ngầm đã cạn, cũng không đến mức ngay cả mương nước thối cũng bị mất... Đây không phải vấn đề của giếng, "Khai thông đường ống" hơn phân nửa không có ý nghĩa.
Thần sắc Tần Dịch có chút ngưng trọng, hắn cảm thấy phía dưới có ít đồ... Là dị lực vượt qua thông thường đang ảnh hưởng.
Là con chuột kia giở trò quỷ?
Làm cạn giếng nước có ý nghĩa gì?
Lúc này, gia chủ cũng nghe tiếng đi ra, chắp tay cười nói với Thanh Hòa đạo trưởng.
- Việc vặt trong nhà, làm phiền đạo trưởng đại giá quang lâm, thật sự áy náy.
Đây chính là Vương viên ngoại... Tần Dịch đánh giá một chút, một lão giả diện mạo thanh nhã, nhìn qua có chút khí chất, chỉ có một đôi mắt tam giác, tướng mạo không phải quá tốt. Lưu Tô không học bói toán, tự nhiên không học tướng thuật, Tần Dịch không cách nào trông mặt mà bắt hình dong, nhìn thoáng qua đã chuyển dời ánh mắt.
Thanh Hòa đạo trưởng kia vuốt râu cười nói.
- Bất luận là do ứ đọng hay có chút dị lực ảnh hưởng, bần đạo chỉ cần thi pháp dẫn nước ngầm tuôn ra, ứ đọng tự thông, dị lực tự tan, chỉ là việc nhỏ.
Vương viên ngoại đại hỉ nói.
- Vậy làm phiền đạo trưởng, thù lao sẽ khiến đạo trường thỏa mãn.
- Chỉ vì quê nhà thanh bình, cần gì nói đến thù lao?
Thanh Hòa đạo trưởng không ngừng báo ra mười mấy loại đồ vật.
Mặt Vương viên ngoại tái mét.
Tần Dịch mỉm cười.
Lưu Tô dạy hắn thuật pháp, chưa bao giờ cần môi giới cùng "Đạo tràng" kỳ lạ cổ quái này, một pháp quyết là xong việc, chỉ có bày trận mới cần dùng đến các loại vật phẩm tương ứng. Đương nhiên, có thể hiểu vì sao người khác cần pháp khí làm môi giới, thật ra cùng một đạo lý với việc nhân loại mượn nhờ công cụ, chuyện bản thân làm không được, mượn nhờ công cụ thì có thể.
Cũng không biết lý niệm tu hành của bản thân Thanh Hòa đạo trưởng này là như thế, hay tu hành hiện đại bất đồng cùng viễn cổ, từ xem trọng bản thân biến thành mượn nhờ ngoại lực.
Đứng trong sân rất lâu, sắc trời cũng đã tối, mưa to hơi ngừng lại, chỉ còn mưa phùn, đánh vào mặt rất thoải mái.
Đạo tràng đã được chuẩn bị đầy đủ, châm đèn xung quanh, Thành Hòa đạo trưởng cầm mộc kiếm trong tay, chân đạp thất tinh, nói lẩm bẩm.
"Tật!"
Một kiếm đâm ra, xâu chuỗi giấy vàng tung bay trên không trung.
"Oanh" một cái, giấy vàng tự mình bốc cháy, mơ hồ có linh khí tràn ra.
Mọi người vây xem trầm trồ khen ngợi.
- Có chút chân thuật.
Lưu Tô đánh giá.
- Chỉ là quá ngu xuẩn, hình thức lớn hơn thực tế, một Dẫn Thủy Quyết vô cùng đơn giản lại bị làm phức tạp hơn Tục Mệnh Thuật. Nếu như tu hành của người đương đại đều là bộ dạng như vậy, thật sự làm cho người ta thất vọng.
Theo tiếng nói, trong giếng nước mơ hồ có linh khí xoay tròn, nước ngầm hướng lên tràn ra giống như vòng xoáy.
Thanh Hòa đạo trưởng thò tay chỉ vào trong giếng, làm một động tác móc lên.
Nước ngầm tuôn trào.
- Ngón tay móc ra nước rồi!
Đám gia đinh vui mừng.
Tần Dịch vô cùng tán thưởng câu này.
Thanh Hòa đạo trưởng đắc chí vừa lòng mà thu hồi ngón tay, ngay tại thời điểm hắn quay ngược mộc kiếm đang muốn thu công, nước kia lại vô thanh vô tức mà chậm rãi hạ xuống, trực tiếp biến mất không thấy ngay trước mắt mọi người.
Thanh Hòa đạo trưởng sững sờ, cấp tốc dẫn kiếm vung lên.
"Phanh!"
Trong giếng dường như có dòng điện nổ, cuối cùng có một cột nước vọt lên, phun đầy mặt hắn.
Mà trong giếng lại không còn tiếng động, một lần nữa trở nên khô cạn.
"PHỐC..."
Lưu Tô vui vẻ.
- Thú vị, thú vị.
Tần Dịch nhíu mày.
Đáy giếng vậy mà mơ hồ truyền đến một loại... Hương vị hoang vắng, tựa như ở trong sa mạc.
Nơi này rõ ràng tồn tại nước ngầm, mạch không khô cạn, bầu trời còn đang mưa, vì sao có cảm giác của hoang mạc?
Dòng điện kia lại là chuyện gì?
Thanh Hòa đạo trưởng kia chật vật, lạnh lùng nói.
- Yêu nghiệt nơi đây thật lợi hại, Vương viên ngoại hãy chuẩn bị pháp khí, ngày mai bần đạo tới quyết tử chiến!
Tần Dịch nhíu nhíu mày, lặng lẽ lui ra ngoài.
"Ai ai ai!"
Quản gia thấy Tần Dịch muốn chuồn đi, bỗng nhiên hô.
- Thiếu niên kia, không phải ngươi nói ngươi đến khai thông giếng nước à! Sao không xuống thử một lần?
Khai thông con em ngươi a, tùy tiện xuống giếng đi tìm đường chết sao?
Đón ánh mắt giống như xem địch thủ cạnh tranh của Thanh Hòa đạo trưởng, Tần Dịch phủi phủi góc áo, cười nói.
- Chuyện tới bây giờ, ta cũng chỉ đành nói thật, tiểu sinh nào biết thông giếng gì, chẳng qua nghe nói tiểu thư Vương gia có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đặc biệt đến gặp một lần.
- Thật sao?
Hành lang "Đông đông đông" vang lên vài tiếng, chỉ một lúc sau liền có một viên thịt hơn ba trăm cân xông ra, lập tức đẩy Thanh Hòa đạo trưởng ra thật xa.
- Ai muốn gặp ta?
Tần Dịch sớm đã chạy trối chết.
Ngươi để cho Super Mario tới đây cũng không khai thông được họng pháo xe tăng này!
- Thật sự xúi quẩy.
Tần Dịch hậm hực thu ô, tùy ý để mưa phùn đánh vào mặt, đi về phía địa phương duy nhất còn náo nhiệt trong tiểu trấn vào buổi tối.
Đó là một khách sạn nhỏ.
Vừa mới đi tới cửa khách sạn, hắn đã có chút sửng sốt.
Bên trong, một tên mập mặc áo vàng ngồi sau quầy, nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Ánh mắt kia không phải nhìn Tần Dịch, mà nhìn phía sau hắn.
Tần Dịch quay đầu lại, lại thấy bên kia là phương hướng của phủ Vương viên ngoại, lúc này vẫn có thể trông thấy ánh đèn lốm đốm. Từ góc độ này nhìn lại, khói bốc lên từ đèn tụ lại, từ xa nhìn qua giống một hình người...
Mà tất cả nước mưa đi qua hình người này đều biến mất không thấy.
- Chưởng quầy?
Tần Dịch bỗng nhiên hô.
- Lấy một bầu rượu, hai cân thịt bò chín.
Trên mặt tên mập mặc áo vàng run một cái, đổi lại nụ cười con buôn.
- Khách quan ngồi tạm, lập tức tới lập tức tới.
Tần Dịch tùy ý tìm một góc ngồi xuống, nhìn chưởng quầy béo lấy rượu, có chút hứng thú mà cười nói.
- Chưởng quầy vừa rồi đang nhìn cái gì đấy?
Liền có khách uống rượu phun rượu ra, ha ha đập bàn cười nói.
- Ai không biết chưởng quầy ngưỡng mộ tiểu thư Vương gia, mong nhớ ngày đêm?
Trong khách sạn cười thành một đoàn, chưởng quầy béo cũng chỉ cười ha ha.
Ánh mắt của Tần Dịch càng thêm ý vị thâm trường.
Một yêu quái Hóa Hình, một giếng nước kỳ quái.
Một trận thi pháp nhìn như thất bại lại hóa thành khói nhẹ hình người.
Nói hắn vì ngưỡng mộ một cỗ xe tăng hơn ba trăm cân kia mà thất thần, bất kể người khác tin hay không, Tần Dịch hắn không tin...