Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 115: Ước Nguyện Của Ta



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Những lời này khiến cho Dương huyện lệnh thiếu chút nữa thổ huyết.

Thật sự báo ứng tới quá nhanh, trước khi vào miếu còn châm chọc hắn là man di, lúc này mới bao lâu hắn đã dùng thân phận man di đánh trả.

Với thân phận "Man di" này, vấn đề không phải là có tuân thủ luật pháp Đại Càn hay không, mà ngươi không quản được loại hiệp khách dị quốc này, hắn phủi mông rời đi, ngươi đi đâu tìm? Vì chút chuyện này phát lệnh truy nã, còn muốn phát đến nước chư hầu, phía trên chẳng những sẽ không thông qua còn có thể quất chết ngươi!

Tần Dịch giẫm lên lồng ngực hắn, nụ cười có chút lãnh ý.

- Cái gọi dư đảng yêu đạo, trong lòng ta và ngươi đều biết hoàn toàn vô căn cứ, lại dám tùy ý bắt người, không phải vấn đề của một cái tát rồi. Lão tử là người tu đạo đấy, nếu như sau này ta phát hiện ngươi lại dùng cớ ức hiếp hương dân, tùy thời phi kiếm đến lấy mạng chó của ngươi!

Một bên nói, hai ngón tay búng một cái liền có Địa Hỏa bốc lên, thiêu đốt quanh người Dương huyện lệnh.

Hỏa diễm được khống chế rất ổn định, chỉ bao quanh hắn mấy tấc, như muốn đốt tới lại thủy chung giữ một khoảng cách. Ngọn lửa phun ra nuốt vào khiến Dương huyện lệnh sợ tới mức hai mắt trắng dã, vội kêu lên.

- Không dám không dám, toàn bộ nghe lời tiên trưởng!

Có mùi khai của nước tiểu mơ hồ truyền đến, lại sợ tới mức tiểu trong quần.

Bên cạnh có bạo động truyền đến, Tần Dịch quay đầu nhìn lại, các hương dân nhào tới vây quanh Vương viên ngoại cùng gia đinh của hắn mà ra sức đánh. Có người một bên đánh, một bên còn gào khóc, mơ hồ nghe thấy "Trả mạng cho nữ nhi của ta lại đây" những lời này, không chỉ một người.

Tần Dịch không ngăn cản, Minh Hà cùng lão đạo cô kia cũng không, chỉ một lúc sau, Vương viên ngoại bị hương dân đánh chết, có thể biết thường ngày hắn làm ác để bị ghi hận cỡ nào.

Có người khóc rống nghẹn ngào.

Tần Dịch nói.

- Kẻ giết người là Tần Dịch, không có quan hệ gì với bọn họ.

Dương huyện lệnh vội nói.

- Dạ dạ dạ, tên gian tà này hay ức hiếp hương dân, giết rất tốt.

Tần Dịch lại búng tay một cái, hỏa diễm dập tắt.

Dương huyện lệnh lăn lộn trườn bò mà chạy, hắn sợ hương dân đánh chết hắn.

Hương dân hiển nhiên không dám, chỉ tiến lên nói lời cảm tạ với Tần Dịch, trong thần sắc còn có chút lo lắng, sợ huyện lệnh trả thù.

Tần Dịch âm thầm suy nghĩ có nên vụng trộm giết tên huyện lệnh này luôn hay không, ngẫm lại có lẽ nên không giết thì tốt hơn, huyện lệnh này nhìn thấy tiên thuật chân chính, tự nhiên sẽ sợ hãi, hơn phân nửa sẽ không dám lại xằng bậy. Nếu giết đi, một người khác đến làm huyện lệnh, điều tra cái chết của người tiền nhiệm, khi đó hương dân có khả năng càng bi kịch.

Nghĩ tới đây thì thở dài, chuyển đầu qua nói với Minh Hà.

- Nếu sư môn của đạo hữu có sức ảnh hưởng đến nơi đây, thỉnh cầu chiếu cố một chút, xem như Tần Dịch nợ đạo hữu một nhân tình.

Minh Hà ngưng mắt nhìn hắn rất lâu, mới thở dài nói.

- Vốn tưởng rằng đạo hữu đã xuất thế, nhưng vẫn như thế...

Tần Dịch hỏi.

- Đạo bất đồng cùng đạo hữu sao?

Minh Hà còn chưa nói chuyện, lão đạo cô kia lại lạnh lùng lên tiếng.

- Tu Tiên Giả nên có chỗ ước thúc, chuyện nhân gian để nhân gian giải quyết. Nếu như ỷ vào bản thân có chút tu vi đã dựa theo yêu ghét của bản thân mà tùy ý giết người, vậy có khác gì ma đầu?

Tần Dịch giật mình, lắc đầu cười nói.

- Nên có chỗ ước thúc, ta tán thành, giống như ta nghe nói Vương viên ngoại là ác bá, cũng không có ý định đi Vương trạch bảy vào bảy ra, ta cũng sợ sai lầm, không phải sao? Nhưng hành vi lấn nam bá nữ rõ ràng phát sinh trước mắt, còn có thể khoanh tay đứng nhìn... Cái gọi là ước thúc và quy tắc đến trình độ này thì chắc tâm là làm bằng sắt.

Lão đạo cô hờ hững nói.

- Trên đời, chuyện như vậy mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh, đến thời điểm cực hạn, tự có người vung tay đứng lên, thay đổi triều đại. Đây chính là Thiên Đạo tuần hoàn, cũng là nhân gian chí lý, không nên do người tu hành như chúng ta tùy tiện ảnh hưởng.

Tần Dịch vuốt cằm nói.

- Góc độ này rất cao, nói tương đối có đạo lý. Nhưng chúng ta thật sự là Ngân Hà treo trên bầu trời nhìn thế gian mà không phải một con người hả?

Lão đạo cô nói.

- Đây chính là tu hành.

"PHỐC..."

Tần Dịch ôm bụng cười lớn.

- Bà tu cả đời mới chỉ đến Phượng Sơ tầng thứ sáu, con mẹ nó ngay cả Đông Hoa Tử cũng không bằng, còn lời lẽ đường hoàng, đây chính là tu hành!

Lão đạo cô giận dữ.

- Nhãi ranh vô lễ!

- Xem kìa, đây là tu hành không đủ đó.

Tần Dịch cười lạnh.

- Nếu thật sự là vì sao trên trời, sẽ bởi vì ta chỉ mắng một câu mà giận tím mặt? Mình vừa mới giảng nhân đạo, xem mình như thiên đạo cao cao tại thượng, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống chúng sinh? Còn không phải bởi vì có chút tu hành đã tự cho rằng mình không phải người phàm, tài trí hơn người!

Đạo cô giận sôi máu.

Tần Dịch xùy một tiếng.

- Các ngươi rốt cuộc tới làm gì? Đến trừ Thi Ma đấy! Thanh Hư bị chúng ta đả thương, trốn đi rồi, tiếp tục lải nhải có trời mới biết còn có biến cố gì, thế mà còn có tâm tư đứng chỗ này giáo dục ta Tu Tiên Giả nên làm như thế nào?

Minh Hà thủy chung không mở miệng rốt cuộc nói.

- Hai vị đừng cãi cọ nữa, tranh luận về đạo không phải dăm ba câu có thể bàn hết. Ở chỗ sâu trong này còn có thi ý rất đậm, chỉ sợ sự tình không phải đơn giản, vẫn phải đi vào tra kỹ mới được.

Lời còn chưa dứt, đám đạo sĩ bị định thân xung quanh bỗng nhiên đồng loạt kêu thảm thiết.

Minh Hà quay đầu.

Định Thân Thuật của nàng vốn làm đối phương không cách nào lên tiếng mới đúng.

Lại thấy trên mặt đám đạo sĩ bắt đầu thối rữa, từng tia huyết nhục nhỏ bé nhìn không thấy đang nhanh chóng chui thẳng vào một chỗ dưới mặt đất, nháy mắt không thấy. Chỉ trong khoảnh khắc, đám đạo sĩ đã biến thành cương thi thịt nhão, không một tiếng động.

Minh Hà im lặng nhìn thi thể của Thanh Hòa đạo nhân, thở dài.

- Hắn cho rằng mình luyện Âm Thi pháp có thể trường sinh, thật ra hắn chỉ là thi khôi do người khác luyện thành, thật đáng buồn đáng tiếc.

Lão đạo cô lập tức nói.

- Chúng ta đi vào!

Minh Hà lắc đầu.

- Trong này hung hiểm, sư thúc nên ở bên ngoài chủ trì, để tránh những thi khôi này có biến.

Nói xong cũng không đợi trả lời đã trực tiếp đi vào nội điện.

Tần Dịch rất tự nhiên đi theo bên cạnh nàng. Hắn phát hiện Hàn Môn sớm đã biến mất không thấy ngay thời điểm bọn hắn tranh luận... Thi Ma có Minh Hà đối phó, hắn lúc này cảm thấy nhiệm vụ của mình là nhìn chằm chằm vào con chuột béo kia, nếu không nói không chừng Minh Hà sẽ bị hố.

Minh Hà liếc mắt nhìn hắn.

- Bên trong hung hiểm, ngươi thật sự muốn vào?

Tần Dịch nói.

- Có cô bảo kê, vẫn có thể đi xem.

Minh Hà thở dài.

- Ngươi nói muốn xem kịch của ta, nhưng vẫn bị ta xem một màn kịch trước, cử động hành hiệp lần này...

- Như thế nào? Cô cũng muốn giáo huấn ta giống như lão đạo cô kia?

- Không.

Minh Hà thấp giọng nói.

- Ta sẽ không làm như ngươi, nhưng lúc ngươi làm như vậy, lòng ta rất yên. Có lẽ... Là do ta tu hành còn chưa đủ.

- À... Cô và lão đạo cô kia không giống nhau... Ta nhìn ra được cô đang do dự.

Tần Dịch nói.

- Ngươi lại dừng tay vì con tin, trước đây cũng nghe cô nói qua thề không giết người, cô có lòng thương xót, dường như không xa xôi như mặt ngoài.

Minh Hà nói.

- Tiên đạo phải có lòng thương xót. Chúng ta mặc dù siêu thoát nhân thế nhưng chung quy vẫn xuất từ nhân thế. Nếu thật sự coi phàm nhân như con sâu cái kiến, tùy ý chà đạp, tổn hại sinh linh, đó không phải tiên. Mà là ma. Cho nên bần đạo tới đây trừ Thi Ma, làm như vậy là để sinh linh nơi đây không bị hạn tai.

Tần Dịch cười nói.

- Nên như vậy.

Minh Hà lại nói tiếp.

- Nhưng khi phát sinh tranh đấu giữa người với người, người tu hành chúng ta không nên tùy tiện can thiệp. Nếu như ỷ vào tu hành, dựa theo yêu ghét của bản thân mà làm việc, dễ dàng rơi vào Ma Đạo, vẫn phải dùng quy củ của nhân gian giải quyết mới được. Giống như... Lúc trước ta cảm thấy Lý Thanh Lân là một ác đồ giết huynh, ra tay giết Lý Thanh Lân được không?

- Ách... Lời này của cô là đúng.

Tần Dịch thở dài.

- Ta vừa rồi cũng nói, ta tán thành việc giảng quy tắc, nhưng ta cảm thấy, lúc đạt đến loại trình độ làm như không thấy như các cô, bản chất đã không còn phải như vậy.

- Hả? Vậy là cái gì?

- Là sợ mình dây dưa hồng trần, dính phải nhân quả, cũng sợ cực khổ nhân gian quá nhiều ảnh hưởng tới các cô siêu thoát.

Tần Dịch nghiêm túc nói.

- Bản chất là như vậy.

Minh Hà trầm mặc một lát, thấp giọng nói.

- Phải, ngươi nói đúng.

- Biết lý do vì sao ta thích Thanh Quân không?

Tần Dịch đột nhiên hỏi.

Minh Hà lắc đầu.

- Nàng gợi lên mộng hiệp khách trong lòng ta.

Tần Dịch cười nói.

- Ta nói với nàng, nàng đi không được, ta sẽ thay nàng hoàn thành phần kia.

Minh Hà nói.

- Nhưng theo như ta được biết, nàng vừa ý ngươi lại bởi vì ngươi xuất trần.

- Có lẽ vậy, cho nên chúng ta bổ sung cho nhau một phần thiếu thốn, vì vậy hợp lại làm một.

Tần Dịch nói.

- Xuất trần làm tiên, nhập trần làm hiệp… Là ước nguyện của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.