Tần Dịch chẳng qua là thuận miệng nói ra, thực tế lấy đâu ra ánh trăng sáng tỏ, đây vẫn chỉ là hoàng hôn. Dưới ánh tà dương, Tần Dịch Cư Vân Tụ sánh vai dạo bước trong núi, một Thanh Trà đi theo phía sau, cái mũi sụt sịt vô cùng ủy khuất.
Rõ ràng là sư thúc bảo ta đến chơi, đoạt vị trí của ta còn để cho ta ngồi xổm trong ấm...
Vẫn là sư thúc tốt, để cho ta cùng tới đây...
Thế nhưng cùng tới đây cũng không thú vị nha, nhìn hai ngươi không nói lời nào đi đường có gì thú vị.
Còn không thú vị bằng xem hôn nhau lúc trước.
Bất quá ở trong lòng Cư Vân Tụ ngược lại là rất thú vị. Nàng tò mò nhìn xung quanh, tiểu tâm tư của Tần Dịch nàng rõ ràng đoán được, lại rất khó cự tuyệt hấp dẫn này.
Đừng nhìn nàng ở Vạn Đạo Tiên Cung ngàn năm, nhưng thật sự chưa từng đi dạo qua dãy núi của Y Bói Mưu Tính Tông, tối đa đi qua chủ phong thảo luận một ít sự tình.
Hôm nay chọn một ngọn núi chưa từng tới, đi vào cành khô lá úa, nhìn tiêu điều khó tả, trên đường đá phủ kín lá rụng, thanh âm sàn sạt vào ban đêm càng lộ ra hoang vu, rất có thể xúc động phiền muộn của thi nhân, Cư Vân Tụ xem tâm tình cũng có chút sa sút nho nhỏ.
Nhưng trên đường đá xa xa, vòng ra sườn núi, trước mắt liền bỗng nhiên sáng ngời. Hảo một mảnh rừng lá phong, phong đỏ như lửa, hô ứng với nắng chiều, ráng đỏ trên trời dưới đất nối liền thành một mảnh, đẹp rực rỡ.
Tâm tình cũng theo trầm thấp bỗng nhiên nở rộ, tính trùng kích không gì sánh kịp.
Cư Vân Tụ cũng không phải chưa từng đi nơi khác vân du qua, cảnh lá phong tương tự thấy cũng không ít, nhưng mà động một chút là trăm năm, đã dần quên rồi. Ở bên người đột nhiên gặp lại, vẫn là có thể cảm nhận được một loại tâm linh rung động, nhất thời thất thần.
Cảnh lá phong Tiên sơn này cũng so với nhân thế đặc dị hơn không ít, lá phong như thiêu đốt, thật sự giống như một ngọn lửa, phía trên lá phong còn có vầng sáng nhảy lên, kết nối với mây mù chân trời, hợp thành một thể, nhìn xem huyền bí vạn đoan, tràn đầy linh khí mơ hồ, thấm phế phủ người. Loại cảnh sắc này Tần Dịch ngược lại thật sự cả đời chưa thấy qua.
Hắn nhịn không được mở miệng: "Nơi đây trước kia là núi của ai, thật sự là chọn cảnh tốt."
Cư Vân Tụ liếc mắt nhìn hắn: "Của Trịnh Vân Dật."
Tần Dịch: "..."
Không thể không nói âm bức kia rất biết hưởng thụ a, nếu đừng luôn âm như vậy, êm đẹp học một chút cầm kỳ thư họa, cũng chưa hẳn không phải một công tử tao nhã phong độ.
Nghĩ tới đây hắn vẫn là cảm thấy mục đích của Trịnh Vân Dật cùng Thiên Cơ Tử là có chỗ bất đồng đấy, bức họa tùy thân mang kia luôn có thể cho Tần Dịch nhắc nhở đặc biệt, cảm thấy hắn không phải là vì tư duy "Đột phá sau mưu cục" gì đó của Mưu Tính Tông.
Hắn ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong mây mù, Trịnh Vân Dật tạm thời bị khiêng đi, đồ vật trong động phủ chưa cầm. Có nên phá cửa mà vào nhìn xem hay không... Tiên cung không có ngăn cản bọn hắn quay về lấy đồ của mình, hắn hơn phân nửa còn sẽ trở về lấy, phá cửa trộm đồ vật của hắn bị phát hiện có phải rất mất mặt hay không, cũng có chút không có phẩm chất rồi...
Nhưng càng nghĩ càng là tâm ngứa khó nhịn, không ăn trộm, chỉ nhìn xem là được... Tìm thời gian đi xem một chút...
Đang suy nghĩ, liền thấy Cư Vân Tụ ngồi ở trên một khối nham thạch, ngẩng đầu nhìn phong đỏ nắng chiều, lấy giấy ra bắt đầu vẽ tranh.
Chân nữ văn thanh.
Tần Dịch liền ngồi ở bên cạnh, xem nàng múa bút.
Bút vẽ thần kỳ, không dính chút mực, không nhuộm thuốc màu, lại đặt bút tự mang sắc thái, tất cả trình tự nhuộm màu đều ở trong một cây bút trực tiếp thực hiện, bức họa lập tức sống động.
"Đây là pháp bảo." Cư Vân Tụ một bên vẽ, trong miệng giải thích: "Ngươi tiếp xúc đạo này chỉ vì loại suy, không phải người thật sự học Họa đạo, những vật này coi như xong, rất không thích hợp ngươi, cho ngươi cũng không phát huy được bao nhiêu công dụng."
Tần Dịch nói: "Ta cũng không phải muốn tìm ngươi đòi những thứ này a..."
"Là ta cảm thấy cho ngươi hơi ít." Cư Vân Tụ nói khẽ: "Luôn cảm thấy sư phụ người ta đều ban thưởng pháp bảo, ta không có đồ vật gì thích hợp ngươi dùng để cho ngươi."
Thanh Trà ở bên cạnh chống nạnh, thầm nghĩ ngươi không phải người đều cho sao?
Vừa vặn Tần Dịch nghĩ cũng là cái này, lại khó mà nói ra khỏi miệng, liền nói: "Ngươi cũng không phải sư phụ của ta, ngươi chỉ là sư tỷ của ta."
Cư Vân Tụ mỉm cười.
Nói là sư tỷ, thật ra chính là sư phụ, mọi người đều hiểu. Đồ vật nàng truyền thụ tuyệt đối không ít hơn so với sư phụ trong tối không biết tên kia của Tần Dịch, chỉ bất quá một người truyền pháp, một người dạy nghệ, cũng không có cao thấp. Nhưng cái này đã không quan trọng rồi, Thần Điêu Hiệp Lữ của hắn sớm đem hết thảy tâm ý nói rõ, cho dù là sư phụ hắn đều muốn, huống chi sư tỷ...
Danh nghĩa sư tỷ chẳng qua là để cho trong lòng nàng dẽ tiếp nhận hơn một chút mà thôi.
Nàng xác thực cũng đã không thèm để ý rồi. Bất kể là sư phụ hay là sư tỷ, chỉ cần trong lòng mình đã qua khảm, vậy thì cái gì cũng không là vấn đề.
Bất luận hậu thế đồn đại không chịu nổi đến cỡ nào.
Thật ra đã có Thần Điêu lưu truyền trước, cũng không có gì không chịu nổi.
Không chịu nổi ngược lại là tiểu tặc này ăn trong chén nhìn trong nồi, làm cho người ta tức giận.
Nhưng dường như những người khác đều là tới trước, các nàng mới là trong chén, mình mới là trong nồi...
Càng tức giận rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại Cư Vân Tụ lại bĩu môi, khí lực vẽ tranh đều nặng ba phần.
Tần Dịch rụt cổ nhìn nàng biểu lộ biến hóa thất thường, tranh hoàng hôn lá phong êm đẹp đều bị vẽ ra sát khí rồi.
Bức họa này thành, không biết liệu có biến thành một pháp bảo công kích hay không...
Tần Dịch không có lại nói chuyện, tình cảnh này không thích hợp nói nhiều, thật ra hắn cảm thấy tình cảnh Cư Vân Tụ ngồi ở rừng lá phong yên tĩnh vẽ tranh, so với bản thân rừng lá phong nắng chiều còn đẹp hơn. Giống như là ở giữa thiên địa nhiều hơn một vòng thanh tú, vì vậy toàn bộ thế giới đều sáng lên.
Hắn chuyển hướng Thanh Trà mở ra bàn tay lớn, Thanh Trà hiểu ý mà lấy ra giấy cùng bút vẽ đưa tới trong tay hắn.
Tần Dịch xoa xoa đầu Thanh Trà, thật sự là một mảnh lá trà hiểu chuyện.
Hắn cũng mở giấy, cùng Cư Vân Tụ vẽ cảnh lá phong tương đồng.
Cư Vân Tụ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại là cười một tiếng.
Tiểu phiền muộn trong lòng dần dần tiêu tan.
Ưa thích không phải chính là thời khắc cùng hắn thi họa tương đắc sao? Rất bình thản, rất đẹp.
Là đạo lữ, cũng là tu hành.
Thật ra Tần Dịch không biết, từ sau khi hắn nhập môn, tu hành Cư Vân Tụ đình trệ mấy chục năm cũng có chỗ đột phá.
Đương nhiên không phải tất cả Huy Dương tu hành đều ngang nhau, Thiên Cơ Tử Huy Dương đỉnh phong, nửa bước Càn Nguyên, nghiền ép mọi người, một đánh ba đều không có vấn đề gì, bởi vì Cư Vân Tụ cùng Mặc Vũ Tử đám người đều chỉ ở Huy Dương mấy tầng đầu.
Cư Vân Tụ vốn chỉ là Huy Dương tầng thứ ba, sau khi Tần Dịch đến, đừng nhìn giống như tình cảm rối loạn có khả năng liên lụy tu hành, hoàn toàn trái lại, đoạn thời gian nàng cùng Tần Dịch tương tri tương đắc kia, vô thanh vô tức mà đột phá tầng thứ tư.
Cũng là thiếu "Lữ", một khi bổ đủ liền viên mãn.
"Lữ" không phải tùy tiện tìm đấy, có lẽ cuộc đời này đều chưa chắc có, Tần Dịch có thể làm cho nàng hợp mắt, vốn là duyên, cũng chính là viên.
Huy Dương chi cảnh đã không có ba tầng một đạo khảm rõ ràng như vậy rồi, mà là mỗi tầng đều là khảm, mỗi lần phá một tầng đều là ngàn vạn khó khăn. Cư Vân Tụ nói là ngàn năm tu hành, trên thực tế trong các vị tông chủ chẳng qua là vãn bối, tu hành của nàng lại đã không thấp hơn người khác.
Nàng đặt xuống một nét cuối cùng, phong ý trong bức họa dần thành, ráng đỏ lượn lờ, tràn ra bức họa, lại từ từ quy về bình tĩnh.
Quay đầu nhìn Tần Dịch vẽ ra sao rồi, ánh mắt rơi vào trên bức họa của Tần Dịch, trên mặt Cư Vân Tụ bỗng nhiên bay lên rặng mây đỏ, đỏ đến mức giống như rừng lá phong bên người.
Rừng lá phong trong bức họa của Tần Dịch, có nàng.
Cư Vân Tụ vẽ chính là " Rừng lá phong ánh nắng chiều ", Tần Dịch vẽ chính là " Cư Vân Tụ vẽ rừng lá phong ánh nắng chiều ".
Nàng vẽ chính là phong cảnh, mà nàng cũng là phong cảnh trong bức họa của Tần Dịch.
"Ngươi, ngươi..." Cư Vân Tụ cắn môi dưới: "Ta đã nói rồi, ngươi họa công không được, không cho phép vẽ ta!"
"Ta chỉ là đang vẽ phong cảnh." Tần Dịch đặt bút vẽ xuống, ngẩng đầu cười: "Phong cảnh đẹp nhất, trong núi non trùng điệp của Vạn Đạo Tiên Cung này."
Hai người yên lặng nhìn nhau, Cư Vân Tụ từ từ nghiêng đầu đi, ánh mắt nóng rực kia nàng nhìn không được.
Tần Dịch từ từ ôm tới, Cư Vân Tụ khẽ tựa vào trong ngực của hắn, gió đêm thổi nhẹ qua, một vài sợi tóc quét vào trên mặt Tần Dịch, Tần Dịch nhẹ nhàng vén ra, lại xuôi theo vén tóc rối trên mặt nàng.
Cũng không có lại làm cử động dư thừa nào, chỉ là ôm lấy như vậy.
Cư Vân Tụ khẽ thở dài, tiểu tặc này quá hiểu chừng mực rồi, luôn có thể làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân, vì vậy yên lòng. Chút xấu hổ mơ hồ kia dưới cái ôm nhẹ này còn có thể dư lại cái gì? Cứ như vậy bị hắn tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tà dương xuyên thấu qua rừng lá phong chiếu xuống, thân ảnh hai người ôm nhau ở trong bóng rừng có chút lộn xộn, nhưng thị giác rất ấm, nhu hòa ấm áp. Thanh Trà nhìn một hồi, nàng bỗng nhiên cũng muốn vẽ tranh, vẽ ra phần ấm áp cùng yên tĩnh này.
Hai người kia, cũng là cảnh trong bức họa của nàng.