Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 88: Cầu Tức Sinh Chấp



Tần Dịch rất xấu hổ.

- Ta cũng cảm thấy chuyện này rất lạ, nàng không có khả năng không có người thủ trận...

- Cho dù không có người thủ trận, nàng chỉ cần tự mình chắn ở cửa động, đợi một khắc cuối cùng đi vào là xong việc. Sở dĩ muốn cho người thủ ở bên ngoài, tất nhiên muốn kéo chủ lực của đối phương, chỉ sợ có mưu đồ khác, ngươi bị coi thành vũ khí để sử dụng!

Tần Dịch bất đắc dĩ nói.

- Nhưng vì không phải không có biện pháp sao, có việc cầu người, không đáp ứng thủ trận còn có thể làm sao...

- Ngươi có sở cầu liền bị người nắm đi, cũng không còn tư thái xuất trần.

Lưu Tô lạnh lùng nói.

- Chỉ bị người nắm đi còn chưa tính, ngươi đến nay còn không biết mình phạm bao nhiêu sai lầm?

Tần Dịch không nói chuyện, thật ra hắn biết mình phạm không ít sai lầm, đều do nóng vội dẫn đến.

Chỉ nói chuyện đi địa quật Lẫm Sương đã phạm sai lầm rất lớn.

Thừa Hoàng chỉ nói, địa phương kia tổn thương rất lớn đối với yêu, áp lực tương đối nhỏ đối với nhân loại, nhưng cũng không phải không có tổn thương. Mình không có tìm hiểu kỹ càng xem như thế nào đã liều lĩnh nói "Hiện tại đi liền ".

Đến đó hỏi Sa Điêu, Sa Điêu không biết thì không có nghĩ qua chuyện đi hỏi người khác.

Tự cho nhiệt huyết xông vào, trên thực tế cái này gọi là lỗ mãng, sớm đã mất đi tỉnh táo mình từng có.

- Bổng Bổng... Ta thật sự quá nóng vội.

Tần Dịch thấp giọng thở dài.

- Mắt thấy hy vọng ngày càng xa vời, hầu như không biết trở về ăn nói thế nào, trong lòng phiền muộn sắp nổ. Bỗng nhiên nghe được một hy vọng, thời khắc đó mừng rỡ làm sao nhịn được?

- Có thể hiểu được, nhưng vậy có tác dụng gì.

Lưu Tô lạnh lùng nói.

- Có rất nhiều thiên tài vẫn lạc, đa số xuất phát từ lý do có thể hiểu được. Nhưng mà chết thì đã chết, lưu lại chỉ là một đề tài cho người ta bàn chuyện, để cho người ta than tiếc.

Tần Dịch buồn bực bị phê bình, không phản bác.

Lưu Tô lại nói.

- Hơn nữa, sau khi đi vào cảm thấy khó khăn, ngươi nên ly khai ngay, cố chống làm gì?

- Bởi vì cảm thấy có hy vọng, có thể giải quyết một lần. Ngươi không phải cũng không khuyên ta rời đi sao...

- Bởi vì không phải địa phương chết ngay lập tức, ta muốn xem ngươi có thể tìm đường chết tới trình độ nào.

Lưu Tô cười lạnh nói.

- Dù sao ta tùy thời có thể mang ngươi rời đi, không bằng xem kẻ ngu xuẩn biểu diễn ra sao.

"..."

- Được rồi.

Lưu Tô mắng một trận, lòng dạ thuận không ít, ngược lại an ủi.

- Ngươi hiện tại tuổi trẻ khí thịnh, phạm chút sai lầm cũng không phải chuyện không thể tha thứ, sau này chú ý là tốt rồi.

"Ừm."

- Vô dục tức cương.

Lưu Tô khẽ thở dài một hơi.

- Lúc trước, chấp niệm đối với Đông Hoa Tử không phải bản thân ngươi sinh ra, bản tâm ngươi vô cầu, do đó có thể trầm tĩnh quan sát Nam Ly, trong lòng thanh minh. Hôm nay có sở cầu, cầu không được là khổ, khổ tức sinh chấp, chấp tức sinh vọng, sau này trước khi xúc động, phải ngẫm lại giáo huấn lần này.

Tần Dịch thành tâm nói.

- Xin thụ giáo.

- Lại nói Thừa Hoàng này.

Lưu Tô dừng một chút.

- Nàng một mực đang nhìn trộm ngươi trong tại Địa quật Lẫm Sương.

Tần Dịch ngạc nhiên.

- Đây là ý gì?

- Không biết. Ta cảm thấy nàng vốn có Lẫm Sương Quả, cũng không cần ngươi đi liều mạng, ngược lại hình như đang cố ý quan sát biểu hiện của ngươi.

Lưu Tô nói.

- Dường như bộ dạng lỗ mãng đến ngu xuẩn này của ngươi làm cho nàng thưởng thức. Ngươi vừa hôn mê, nàng lập tức xuất hiện, ngươi mê man hai ngày, nàng thật sự tự mình chiếu cố, làm cho người ta khó tin. Cái này có tính là người ngốc có ngốc phúc không?

Khóe miệng Tần Dịch co rút.

- Ngươi vừa nói như vậy, ta không nhận cái sai vừa rồi nha...

- Đổi lại được một yêu quái thưởng thức, không quan trọng bằng duy trì bản tâm tỉnh táo, không nên lẫn lộn!

Lưu Tô bắt đầu lảm nhảm.

- Được một con hồ ly lẳng lơ thưởng thức có tác dụng cái rắm, thưởng thức đến mấy không phải chỉ xem ngươi như cây thương đi thủ trận?

Tần Dịch cười làm lành.

- Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút.

Lưu Tô buồn bực không nói lời nào.

Thật ra việc này... Cũng không chỉ có Yêu Vương thưởng thức, Lưu Tô nó mắng thế nhưng cũng rất thưởng thức.

Nó không khuyên Tần Dịch rời khỏi Địa quật Lẫm Sương, không phải vì muốn xem kẻ ngu xuẩn biểu diễn, mà vì nó rất muốn nhìn thấy thời khắc Tần Dịch thành công.

Một bên cảm thấy hắn không nên không muốn mạng, một bên lại thưởng thức nhiệt huyết cùng kiên trì của hắn, loại mâu thuẫn này làm cho Lưu Tô rất đau đầu. Mặc dù mắng hắn, hy vọng hắn tỉnh táo trong mọi việc, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy, nếu như không có ba phần nhiệt huyết cùng mãng kình kia, làm cái gì đều trước hết tỉnh táo, tính toán mưu lược sau đó mới hành động, vậy lộ ra vẻ vô cùng âm nhu, thiếu đi vài phần hào hùng của nam nhi, cũng uổng thiếu niên...

Chỉ có điều, thưởng thức đến mấy cũng không thể công khai ủng hộ, thái độ đương nhiên phải để cho hắn tỉnh táo lại, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Lưu Tô thề, cho dù sau này làm lại thân thể, cũng tuyệt sẽ không muốn thu đồ đệ gì đó rồi, thật phiền.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Hai ngày sau đó Thừa Hoàng cũng không xuất hiện, đổi thành Dạ Linh chiếu cố Tần Dịch.

Tần Dịch khôi phục cũng rất nhanh, đã có thể xuống đất đi lại.

Tổn thương do giá rét nhìn qua toàn thân đều rất thảm, trên thực tế, uy lực băng lẫm kia đã sớm đã mất đi năng lực đóng băng hồn phách, bị thương thảm đến mấy cũng chỉ là ngoại thương ngoài thân thể. Đối với thế giới này, ngoại thương có thể nói là một trong những thương thế đơn giản nhất.

Dạ Linh dìu Tần Dịch chậm rãi tản bộ trong cung, hoạt động cân cốt.

- Ca ca, sư phụ tỷ tỷ khi dễ ta!

- Sao? Khi dễ ngươi như thế nào?

- Nàng bảo cung nữ cởi quần áo lau người giúp ngươi, ta muốn xem, nàng ném ta ra bên ngoài!

- Ta cảm thấy nàng làm không sai... Đợi đã...!

Tần Dịch trừng to mắt.

- Chính nàng không có đi ra ngoài?

- Không có nha!

Dạ Linh tức giận nói.

- Còn có rất nhiều cung nữ đang vây xem đấy! Vì sao người khác đều có thể xem, chỉ có ta bị ném ra ngoài?

Tần Dịch: "..."

- Ta còn nghe được các nàng nói, đều đông lạnh hỏng rồi, nên cắt.

Dạ Linh nói.

- Các nàng muốn nhân cơ hội ăn thịt ca ca, ta muốn xông vào ngăn cản, sư phụ còn đánh ta.

Tần Dịch ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt không còn luyến tiếc nhân sinh.

- Bất quá thứ sư phụ dạy ta rất lợi hại.

Dạ Linh hào hứng bừng bừng nói.

- Mặc dù ta tu luyện không có tiến bộ, nhưng cảm giác sai sót rất nhiều thứ trước đây đã được bổ sung, rèn luyện yêu thân, rèn luyện thiên phú, còn học được rất nhiều chiến pháp lợi hại!

Tần Dịch nói.

- Thật lòng dạy ngươi thì tốt.

- Đương nhiên là thật lòng, ngoại trừ ca ca, chỉ có sư phụ đối với ta tốt nhất. Nàng để cho ta ở Đông cung, người khác nói nơi đó vốn nên là chỗ ở của thái tử...

Tần Dịch có cảm giác muội muội bị người khác lừa gạt đi, thối mặt nói.

- Cho ngươi ở Đông cung thì đã đội ơn rồi hả? Nàng sớm muộn gì cũng có nhi tử, cũng sẽ không truyền ngôi cho ngươi.

- Nếu như ca ca và sư phụ sinh con trai thì tốt rồi, ta có thể ôm tiểu bảo bảo đi ra ngoài chơi...

Dạ Linh nháy mắt.

- Sư phụ không phải hỏi ngươi có làm chủ hậu cung hay không sao? Ca ca theo sư phụ đi.

- Đi đi đi, tiểu thí hài biết cái gì.

- Lêu lêu lêu ~ ca ca mặt đỏ rồi.

Tần Dịch chật vật nói sang chuyện khác.

- Dù sao, nàng dạy ngươi cái gì đều muốn ngươi đi đánh nhau đấy! Quắc Quốc, Hiêu Quốc gì đó, chém giết thây ngang khắp đồng, cho dù Yêu soái như Ưng Lệ cũng tránh không được một ngày da ngựa bọc thây, ngươi cho rằng thú vị sao?

Khuôn mặt hào hứng bừng bừng của Dạ Linh cứng đờ, nhìn trộm trái phải một chút phát hiện không có ai, nhỏ giọng nói.

- Đến lúc đó ta sẽ vụng trộm trốn đi, ca ca không nên nói cho sư phụ nghe nhe, nếu không nàng sẽ tức chết.

Tần Dịch tức giận mà không nói lời nào.

Dạ Linh lại vui sướng.

- Sư phụ nói ta có thể tự mình tổ chức một đội thân vệ, tự chọn lựa yêu quái, ta chọn con Anh Anh Quái kia, nó thật đáng yêu!

- Ngươi tốt xấu gì cũng nên tìm vài thân vệ hữu dụng, loại Anh Anh Quái một quyền một con kia có ý nghĩa gì?

Tần Dịch dở khóc dở cười.

- Bất quá cũng tốt, xem như có bạn chơi, ngươi không có đồng bọn cùng nhau chơi đùa.

- Đúng vậy đúng vậy, ca ca còn có đề nghị gì không?

- Ta đề cử Xà Tinh - thủ hạ của Ưng soái, Sa Điêu thủ hạ của đại vương, lại đi tìm một Chanh Tinh (*), tăng thêm Anh Anh Quái, chẳng phải sẽ trở thành Tứ Đại Thiên Vương của thân vệ Đông cung, sau này mang theo đi ra ngoài rất phong cách.

(Chanh tinh: Chỉ người chuyên hạ thấp người khác để tăng lên cảm giác ưu việt của mình, cảm thấy người khác đều kém hơn mình.) (Đây là 4 kiểu người điển hình trên mạng.)

Dạ Linh cầm quyển vở ghi lại toàn bộ, mắt to lóe ra quang mang mơ ước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.