Tiến Vào Ánh Lửa

Chương 10: Không thể tự chữa



Có lẽ là trùng hợp, Từ Lẫm gọi đúng lúc Phó Huyền Tây đang ở tận Thụy Sỹ xa xôi, không thể nghe máy được.

Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, cuộc gọi nhỡ kia mới được gọi lại.

Lúc đó Từ Lẫm đang đón khách, anh ta cười vội, lui sang một bên: “Phó tiên sinh, Bạch Chỉ đưa khuy măng sét cho tôi, nói anh làm rơi, bảo tôi trả lại cho anh.”

Một tay của Phó Huyển Tây đỡ trán, tay kia gấp gáp lật mấy trang tài liệu, giọng điệu nhàn nhạt: “Lúc nào?”

“Mới mấy ngày trước, cô ấy xin nghỉ việc, không đến làm nữa, tôi còn đang tự hỏi có cần phải thuê người mới không.”

Phó Huyền Tây dừng tay, ném tài liệu sang một bên, dựa lưng lên ghế làm việc, một tay che mắt, giọng nói mệt mỏi: “Không cần.”

Từ Lẫm hiểu ý, trả lời “Được rồi”, sau đó cúp máy.

Phó Huyền Tây cảm thấy vô cùng ngột ngạt, một lát sau, anh mới trấn tĩnh lại, khẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Zurich bây giờ mới ba giờ chiều, người đi đường nhàn nhã dạo bước bên bờ sông Linmat, đàn thiên nga trắng chải lông trên mặt nước, dưới ánh nắng chiều nhuộm vàng vạn vật.

Một cặp đôi ngồi hôn nhau trên lan can đá ven sông, một nhiếp ảnh gia tự do tình cờ đi ngang qua, chụp lại khung cảnh này.

Đây là thành phố giàu có nhất Thụy Sỹ, là nhà của rất nhiều người nhàn nhã, không thiếu cơm ăn áo mặc, cũng không phải lo lắng gì.

Phó Huyền Tây đưa một tay lên, chầm chậm xoa thái dương.

Anh cũng không nhớ, đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh cảm thấy ung dung tự tại như những người này, rõ ràng cũng lãng phí rất nhiều thời gian, lãng phí cuộc đời, chìm đắm trong vàng son, xa hoa trụy lạc.

Nhưng anh chưa từng cảm thấy tự do.

Luôn có rất nhiều thứ đè nặng lên anh, xô đẩy, ép buộc, làm anh chán ghét, nhưng anh phải tiến lên.

Dường như anh không thiếu thứ gì, nhưng lại chưa từng tìm lại được cảm giác ung dung tự tại ngắm nhìn hoa nở ban chiều.

Nghĩ đến lời Từ Lẫm nói qua điện thoại, anh nhắm mắt, đột nhiên bật cười.

Đêm đó cô lao ra khỏi Đại Vũ chạy trốn.

Thật sự sống động, thật sự liều mạng.

Còn dám giấu khuy măng sét của anh trước mắt anh, lấy đâu ra dũng khí đó chứ?

Rõ ràng là cỏ non quật cường, nhưng tháng năm yên tĩnh như hoa tươi mềm mại, hoặc là mèo con dễ mến.

Lại nghĩ đến buổi chiều hôm đó bình lặng thưởng thức trà chiều cùng cô tại nhà hàng Tây White House ở Phố Trung tâm Lâm Nghi, vòm gạch đỏ bên ngoài cửa sổ, dưới lầu có cây bạch quả, ánh chiều tà, người qua đường…

Thế giới này, rốt cuộc vẫn khác biệt.



Chớp mắt một cái đã sang tháng mười hai, mùa đông đã đến với Lâm Nghi, kèm theo một trận tuyết rơi.

Hứa Giai Ngọc đắp tuyết dưới lầu ký túc xá hết nửa tiếng, nặn được người tuyết to bằng ngón tay cái, sau đó chạy lên lầu khoe với Bạch Chỉ.

“A Chỉ, A Chỉ!” Hứa Giai Ngọc cẩn thận cầm người tuyết, đưa đến trước mắt Bạch Chỉ, đôi mắt sáng rỡ như trăng sao, “Nhìn này! Là người tuyết!”

Bạch Chỉ đặt con chuột CAD xuống, nhìn người tuyết nhỏ như ngón tay cái sắp tan chảy, biểu cảm kinh ngạc: “Trời ơi, dễ thương quá!”

“Thật không?” Hứa Giai Ngọc kéo tay cô qua, đặt người tuyết vào lòng bàn tay cô, “Cho cậu.”

“Nó tan mất thì sao?”

“Ít ra cậu cũng có người tuyết!”

Nụ cười của Bạch Chỉ cứng đờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm người tuyết nhỏ.

Kể từ lần tạm biệt nhau trong bệnh viện, cô chưa từng gặp lại anh.

Còn tự tay mang khuy măng sét trả lại, tưởng như vậy là đã buông bỏ được anh, nhưng lại chưa từng thật sự buông bỏ.

Còn lo lắng quá mức, sợ sau khi Từ Lẫm đưa khuy măng sét cho anh, anh sẽ tìm cô, nhưng không ngờ lại hóa thành tảng đá chìm vào biển cả, không còn nghe thấy động tĩnh nào.

Quên đi, dù sao cũng có được sự dịu dàng ngắn ngủi của anh.

“Lạnh quá, lạnh quá!” Cửa ký túc xá lại mở ra, Trịnh Miểu Miểu mang một túi thức ăn vào, “Tớ mua thức ăn cho các cậu đấy.”

Bạch Chỉ đặt người tuyết nhỏ lên đất trong chậu cây trên bàn học, định vẽ tiếp, một củ khoai lang nướng và xiên kẹo hồ lô được đặt lên bàn.

“Ai cũng có phần.” Trịnh Miểu Miểu nói.

Kể từ lần đó Bạch Chỉ cứu cô ấy, cô ấy luôn làm những chuyện khó xử này.

Tựa như muốn đối xử tốt với Bạch Chỉ, nhưng cũng không muốn thể hiện rõ ràng.

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, Bạch Chỉ lại nhớ về cảm giác bàng hoàng, khó chịu, u sầu.

“Này.” Trịnh Miểu Miểu chia phần xong, quay tới quay lui, chắp tay sau lưng, dựa vào tủ quần áo của Bạch Chỉ, do dự mở miệng, trông lúng túng hết sức.

Bạch Chỉ lột vỏ khoai lang nướng, nhàn nhạt “Hả” một tiếng: “Sao?”

“Cái này…” Không nói tiếp.

Bạch Chỉ không còn cách nào khác, phải quay đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy còn lúng túng hơn trước, cô tò mò: “Cậu lại làm gì có lỗi với tớ à?”

“Gì chứ?” Trịnh Miểu Miểu cong môi, “Cậu nói xem, từ lúc chúng ta thực tập xong, tớ đã làm gì có lỗi với cậu chưa?”

Bạch Chỉ giả vờ không hiểu: “Làm sao tớ biết được.”

“Sao lại có người như cậu chứ… Bây giờ tớ đối xử không tốt với cậu sao?” Trịnh Miểu Miểu nóng nảy, chỉ về phía khoai lang nướng trên tay cô, “Tớ tự chọn củ khoai lang nướng này đấy, được chưa?”

“Sao thế, cậu định đầu độc tớ à?”

Trịnh Miểu Miểu tức giận đến mức giậm chân chạy đi: “Cậu muốn chọc tức tớ!”



Bạch Chỉ không chỉ làm thêm ở một nơi duy nhất.

Từ năm nhất đến năm ba đại học, cô làm nhân viên quản lý thư viện của trường, mỗi tháng kiếm được năm trăm tệ.

Sau khi cô nghỉ việc ở Đại Vũ, đàn chị Trần Nhiễm cũng tìm cho cô việc làm thêm ở một quán bar.

“Bây giờ không làm gia sư, chỗ này trả lương cao hơn, tùy em lựa chọn.”

Bạch Chỉ từ chối, cuối kỳ bận rộn, làm ở quán bar, nhiều tình huống đột xuất phát sinh, cô cũng không có sức lực đảm nhiệm một công việc thế này.

Trần Nhiễm mắng cô điên: “Em không muốn sống nữa à? Em còn tiền không?”

Khi đó là chín giờ tối, Bạch Chỉ vừa đi tìm việc làm thêm về.

Radio phát thanh trong tai nghe nói đây là mùa đông lạnh nhất trong mấy năm gần đây, có thể sẽ có tuyết rơi nặng hạt.

Cô thổi thổi ngón tay đông cứng, bấm nút trên màn hình điện thoại lạnh như băng, trả lời Trần Nhiễm.

Đột nhiên tuyết rơi.

Gió thổi tuyết bay lên hàng mi của cô, che chắn tầm mắt, rất khó nhìn thấy màn hình điện thoại.

Thật sự là…

Bạch Chỉ đưa tay phủi tuyết, gửi một tin nhắn thoại cho Trần Nhiễm: “Em không có tiền, nhưng em đang tìm việc làm thêm, cứ như vậy trước đã.”

Trần Nhiễm trả lời: “Chị thấy em điên thật rồi, em muốn mùa đông này chết đói à?”

“Sao có thể chết đói…” Bạch Chỉ trả lời cô ấy, chưa kịp nói xong, một chiếc Maybach đã đỗ trước mặt cô.

Nghĩ mình cản đường người khác, Bạch Chỉ tránh sang một bên, tiếp tục nói vào điện thoại: “Không chết đói đâu, nếu chuyện không ổn, em đến tìm ——”

Cửa xe Maybach đột ngột mở ra, gió điều hòa ấm áp trong xe tỏa ra trên gương mặt của cô, thổi tan bông tuyết.

“Nếu chuyện không ổn.” Người trong xe thay cô nói tiếp, “Cứ đến tìm tôi.”

Như ngọc rơi xuống đất, tiếng vỡ tan làm tâm tư người ta run rẩy.

Bạch Chỉ ngây ngốc cầm điện thoại, quay đầu nhìn.

Cách lớp màn tuyết rơi, gương mặt mà cô khắc cốt ghi tâm lại xuất hiện rõ ràng trước mắt cô.

Giữa màn đêm tăm tối, anh vươn tay: “Đến không?”

Tuyết rơi nặng hạt, radio trong tai nghe ầm ĩ: “Một luồng khí lạnh xuất hiện mạnh mẽ, tuyết nặng hạt đến sớm, xin hãy phòng lạnh và giữ ấm cơ thể.”

Tuyết rơi như tơ bông, rơi khắp mặt mũi cô.

Ánh mắt của Bạch Chỉ run rẩy, cô nhanh chóng cúi đầu phủi tuyết trên tóc và hàng mi.

Nhớ lại lời của Đới Thúc Luân, “Hoàn tác Giang Nam hội, phiên nghi mộng lý phùng” (*), luôn cảm thấy rất đồng cảm.

(*) Tạm dịch: Chúng ta còn hội ngộ ở Giang Nam, ngỡ như gặp gỡ trong giấc mộng.

Thời khắc này, đêm nay, tất cả đều không giống lần đầu họ gặp gỡ ở Giang Nam, càng ngỡ như gặp nhau trong giấc mộng.

“Trùng hợp quá.” Cô nhúc nhích khóe miệng đông cứng, nở một nụ cười, nhét tay vào túi áo khoác, nhìn người trong xe, ánh mắt hơi chua xót, “Tôi không đến đâu, tôi phải quay về ký túc xá.”

“Chắc chưa?”

Bạch Chỉ cũng không chắc, quay đầu nhìn bông tuyết đang rơi.

“Bạch Chỉ.” Người trong xe gọi cô, thu tay về, chắp vào nhau, khẽ nheo mắt, không còn nhìn cô, thanh âm nặng nề như nước lạnh, “Chắc chắn sẽ không đến à?”

Bạch Chỉ im lặng không nói, dùng hành động trả lời.

Cứ vậy rời đi.

Nhưng thích một người sẽ rất dễ yếu lòng, cô đi được mấy bước đã quay lại, cửa xe vẫn mở.

“Lạnh quá.” Bạch Chỉ đưa tay ra dưới mắt anh, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, “Anh nhìn xem, tay tôi lạnh quá nên đỏ bừng rồi, tôi có thể mượn gió điều hòa trong xe anh được không?”

Phó Huyền Tây ngước mắt nhìn cô rất lâu, làm cô chột dạ: “Nếu không được thì ——”

Hơi ấm bao trùm bàn tay lạnh như băng của cô, kéo cô vào trong xe, cô lảo đảo, lúc ngã lên đùi anh, cô mở mắt.

“Để chân lên.”

Bạch Chỉ cảm giác như con sâu ngọ nguậy, run rẩy trườn về phía trước.

“Để lên.” Cô nằm sấp trên ghế, không dám ngẩng đầu.

Hình như cô nghe anh cười khẽ, cửa xe đóng lại, hơi ấm trong xe thổi tan tuyết lạnh trên người cô.

Cô sắp nảy mầm rồi (*).

(*) Ý nói Bạch Chỉ nằm lâu quá nên mọc rễ, nảy mầm.

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Định nằm đó bao lâu nữa?”

Bạch Chỉ cắn môi, cảm thấy xấu hổ hết sức, rầu rĩ nói: “Chân anh dài quá, tôi không qua được.”

“Hóa ra là tôi cản đường em.”

Vừa nghe anh nói, chưa kịp giải thích, eo nhỏ đã bị người ta giữ lấy, nâng người ngồi dậy, mở mắt lần nữa, đã thấy mình ngồi cạnh anh.

Không ai nhắc đến khuy măng sét cô trả lại, giống như anh chưa từng đánh rơi, cô cũng chưa từng cầm lấy.

Trong xe im lặng quá mức.

Bạch Chỉ hơi khó xử, cô nắm đệm xe, vặn vẹo một hồi, không thể không nghĩ người có tiền bọn họ đều hỗn loạn vậy sao, yêu đương sai trái thì thôi đi, sao còn phải làm thế này thế kia với cô?

Sự kiêu ngạo trở về, cô vẫn không nghĩ mình có thể chấp nhận làm chuyện này với bạn trai của bạn cùng phòng, cô cúi đầu, mân mê ngón tay của mình.

Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng tìm ra dũng khí để hỏi: “Anh không sợ làm thế này, Trịnh Miểu Miểu sẽ không vui sao?”

Phó Huyền Tây nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Sao lại sợ nó không vui?”

“Chuyện này…” Bạch Chỉ nhíu mày, lựa lời cẩn thận, “Hai người đang yêu đương ——”

Cô chưa kịp dứt lời, Phó Huyền Tây đã hoang mang nhìn cô, giống như vừa nghe thấy chuyện kinh thiên động địa.

Giọng điệu nguy hiểm: “Em nói gì?”

Hơi đáng sợ.

Bạch Chỉ rúc người sang bên kia, không dám nhìn anh, giọng nói còn nhỏ hơn trước: “Không phải hai người…”

Phó Huyền Tây chắc chắn mình không nghe nhầm, nhắm mắt, ngón tay thon dài véo véo sóng mũi.

“Nói thế này.” Giọng điệu từ tốn, tựa như anh muốn cô nghe rõ từng từ, “Cả em và nó đều nên đến khoa thần kinh kiểm tra não đi.”

Bạch Chỉ: “…”

Bị mắng rồi.

“Vậy hai người ——”

“Im miệng.”

Hung dữ mới là bản chất thật, dịu dàng chỉ là giả vờ.

Mười phút sau, cô bị bỏ lại dưới lầu ký túc xá.



Ký túc xá đại học Lâm Nghi cắt điện sinh hoạt vào lúc mười một giờ đêm, cả ký túc xá chìm trong bóng tối.

Bạch Chỉ rút dây điện đèn bàn, mở mức sáng nhỏ nhất, lấy quyển sổ to bằng lòng bàn tay từ trong hộp kim loại.

Mỗi trang trong đó đều tràn ngập mộng tưởng của một cô bé.

Cô lật sang trang mới, bắt đầu viết.

Trịnh Miểu Miểu nằm trên giường, giọng nói điệu đà truyền vào tai: “Chú nhỏ bảo em chia tay với anh, nói anh không xứng, nhưng em không nghe lời chú ấy đâu, em cảm thấy anh xứng.”

Từng câu từng chữ đều thể hiện rõ ràng, bạn trai cô ấy và Phó Huyền Tây là hai người khác nhau.

Tình cảm sai trái gì chứ, toàn là tưởng tượng trong đầu cô.

Bạch Chỉ cắn đầu bút, ngả người lên bàn, hồi tưởng khung cảnh ánh đèn leo lắt trong xe, người đàn ông đó bị những lời kinh thiên động địa của cô chọc giận, trán nổi gân xanh.

Nhưng mà, anh chỉ bảo cô im miệng.

Là kiềm chế, là phép tắc, là đáp án không bao giờ sai.

Cô muốn giành lấy đáp án này cho riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.