Tiến Vào Ánh Lửa

Chương 2: Giữa vạn người



Giọng điệu không hề tức giận.

Nhưng Bạch Chỉ thấy sợ, buông tay anh ngay.

Vừa định đứng thẳng dậy cảm ơn anh, đột nhiên tóc bị vướng vào thứ gì đó.

Không muốn xấu hổ thêm, Bạch Chỉ cũng không nhìn kỹ, nắm chặt mớ tóc rối, kéo mạnh.

Kéo được tóc ra, nhưng hình như có gì đó cũng bị kéo ra theo.

Nằm trong lòng bàn tay, nhỏ xíu, lành lạnh, thô ráp.

Hình như là, khuy măng sét.

Vừa kịp phản ứng, tim Bạch Chỉ lại lỡ mất một nhịp, sợ anh tính sổ, cô vội vàng chắp tay sau lưng.

Chột dạ đến mức không dám nhìn anh: “Cảm ơn ngài đã giúp tôi.”

Phó Huyền Tây khẽ nghiêng đầu nhìn cô, hết sức hờ hững: “Cảm ơn thế nào?”

Không ngờ anh lại hỏi như vậy.

Bạch Chỉ cho rằng, hoặc là anh sẽ không muốn phí sức để ý đến cô, hoặc là sẽ chất vấn cô sau khi phát hiện cô làm đứt khuy măng sét của anh, hoặc là sẽ nói đừng khách sáo.

Cô chưa từng nghĩ anh sẽ hỏi như vậy.

Thật sự rất khó trả lời, cô cắn môi: “Ngài…”

“Thương nhân không làm việc không công.” Anh nói, hất cằm về phía vòng hoa nhài trên cổ tay trái của cô, “Trả công bằng cái này đi.”

“Hả?” Bạch Chỉ ngạc nhiên ngước nhìn.

Phó Huyền Tây rũ mắt, nhìn cô chăm chú hết hai giây: “Không hiểu à?”

“Không có… Không phải.” Bạch Chỉ cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm, vươn cổ tay trái đang đeo vòng hoa nhài, “Cho ngài.”

Bàn tay phải sau lưng nắm chặt khuy măng sét, ướt đẫm mồ hôi.

Bóng đêm rất giỏi che giấu nhiều điều, huống chi cô đang cúi đầu.

Cô tưởng anh không phát hiện ra ánh mắt thấp thỏm lo lắng của cô.

“Ha.” Phó Huyền Tây không động tay, chỉ cười nhẹ.

Giọng cười của anh làm Bạch Chỉ hoảng hốt.

Giữa đêm lạnh, lòng bàn tay lại có cảm giác nóng ẩm, tay trái lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng run rẩy.

“Muốn tôi tự lấy à?” Giọng điệu của anh vẫn thong thả như vậy, “To gan đấy.”

Trong lòng Bạch Chỉ run rẩy, cô do dự, không biết có nên tháo ra cho anh hay không, lại thấy anh vươn tay ra.

Ngón tay thon dài, mang theo hơi ấm, ung dung chạm vào làn da trên cổ tay cô.

Chớp mắt một cái, cảm giác ngứa ngáy tê dại trên cổ tay cũng dần biến mất.

Bạch Chỉ không khỏi cong ngón tay.

Đó là một sợi dây kim loại, phải dùng hai tay mới mở được, một đầu xoắn thành vòng, một đầu gắn vào móc cài.

Nhưng anh không muốn tốn sức động tay còn lại, sự kiên nhẫn của anh cũng chỉ ở mức trung bình, chật vật hồi lâu vẫn không có kết quả, anh mất kiên nhẫn, nắm lấy tay cô.

Hơi thở của Bạch Chỉ như ngưng đọng, cổ họng khô rát, như cá giãy chết.

Cô cúi đầu, nhìn đầu ngón tay cái ấm áp ấn vào dây kẽm lành lạnh trên mạch đập của cô.

Ngón trỏ ấn vào một đầu sợi dây, lướt qua làn da trên cổ tay cô, đẩy sang phía bên kia.

Vòng hoa nhài dần dần nới lỏng, trượt xuống, hơi ngứa ngáy.

Ngón trỏ của anh đeo nhẫn, nhẹ nhàng lướt qua mạch đập của cô.

Bạch Chỉ cảm giác da đầu tê dại, nhanh chóng thu tay về.

Hình như lại nghe anh cười khẽ.

Bạch Chỉ chậm rãi thở ra một hơi, lại ngước mắt, đôi chân dài thẳng tắp của người kia đã bước đi, chỉ chừa lại bóng lưng phóng khoáng.

Hệt như bảy năm trước.

Anh cũng như vậy, áo sơ mi trắng quần đen, lạnh lùng rời đi trước mắt cô.



Gần chín giờ rưỡi, về đến ký túc xá, Bạch Chỉ đi tắm, sau đó ngồi vào bàn, ngây ngốc nhìn khuy măng sét.

Khuy măng sét hình hoa nhài, được làm từ bạch ngọc, cánh hoa được chế tác rất tinh tế, thậm chí còn tỉ mỉ khắc họa hoa văn nhỏ xíu.

Cầm trong tay, cảm giác vô cùng ấm áp.

Cô chống hai tay, nằm sắp, nhìn ngắm kỹ lưỡng.

Bạn cùng phòng đang tán gẫu, cô cũng không quan tâm.

Không nghĩ mình sẽ to gan như vậy, dám giấu diếm đồ đạc của anh ngay trước mắt anh.

Cuối cùng anh cũng không hỏi đến, là vì anh không để ý, hay là vì anh không để tâm?

Bạch Chỉ im lặng ngắm nhìn một lát, sau đó lấy chiếc hộp kim loại từng đựng bánh trung thu từ trong ngăn kéo, tìm một chiếc khăn tay xanh trắng, bọc khuy măng sét, đặt vào hộp.

Ánh mắt lại dừng trên quyển sổ trong hộp.

Là một quyển sổ rất cũ, năm đó học lớp mười một, cô giành giải á quân cuộc thi chạy ba ngàn mét trong đại hội thể thao của trường, lấy tiền thưởng đi mua quyển sổ.

Trang bìa quyển sổ là khung cảnh Xuân Đường cổ trấn quê cô, có sông Tiểu Thanh và cây cầu Hải Đường be bé trước tiệm ảnh Xuân Đường.

Bạch Chỉ cẩn thận mở bìa quyển sổ, sau trang bìa là bức ảnh của một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.

Chàng thiếu niên lười biếng dựa người dưới mái hiên, nhìn cây cầu Hải Đường trước mặt, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi.

Đó là Phó Huyền Tây năm hai mươi tuổi.

Khi đó, anh đi du lịch ở Giang Nam, để lại bức ảnh này ở tiệm ảnh Xuân Đường.

Đã ép nhựa được bảy năm, không hề phai màu.

Bạch Chỉ đưa ngón trỏ thon dài trắng trẻo, nhẹ nhàng chạm lên, cảm giác lành lạnh.

Nhớ lại hơi ấm đã chạm vào cổ tay cô mấy tiếng trước, gương mặt lại nóng bừng.



Điện thoại bên cạnh rung một lần, cô chưa kịp cầm lên xem, điện thoại lại rung thêm hai lần liên tiếp.

Là Trần Nhiễm.

[Hôm nay ở câu lạc bộ, em đánh người à?]

[Không phải chị đã dặn dò em không được đắc tội với người trong đó sao?]

[Em có biết người em đã đánh là ai không?]

Ba tin nhắn WeChat liên tiếp, cuối câu còn có chấm hỏi, chấm thang, như vậy cũng đủ chứng tỏ bây giờ cô ấy tức giận thế nào.

Bạch Chỉ xin lỗi cô ấy: [Em xin lỗi, chị Nhiễm, nhưng hắn thật sự rất quá đáng, nếu không phải vì ——]

Chưa kịp gõ xong tin nhắn, Trần Nhiễm đã gọi.

Bạch Chỉ bắt máy, ra ban công ký túc xá nói chuyện: “Chị Nhiễm.”

“A Chỉ!” Giọng điệu của Trần Nhiễm vô cùng giận dữ, “Trên xe chị đã nói với em nhiều lần như vậy, sao em không chịu nghe lời thế?”

Trần Nhiễm nói liên tục, Bạch Chỉ không thể chen vào.

Đợi Trần Nhiễm dừng lại, cô nói: “Em xin lỗi, chị Nhiễm, em xin lỗi, nhưng hắn rất quá đáng.”

Trần Nhiễm cười lạnh: “Em có biết mình đã đánh ai không? Phó chủ tịch công ty công nghệ Tân Vũ, người ta giàu sang quý phái! Tuy hôm nay em có người giúp đỡ, nhưng em không sợ sau này người khác sẽ tìm em tính sổ sao?”

Bạch Chỉ mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ lấy giỏ tre đánh hắn một cái, đạp hắn một cước thôi.”

Còn hai người đàn ông kia đưa hắn đi đâu, làm gì, cô không biết.

Lẽ nào còn tính sổ với cô sao?

Bạch Chỉ mím môi, bất giác phản ứng, giống như cô thật sự là người có lỗi.

Cũng không biết Phó Huyền Tây làm gì.

Người đàn ông tên Trình An kia không dám trêu chọc cô, nhưng chắc chắn sẽ dám làm gì đó với cô.

“Nếu em không may gặp lại hắn thì sao? Hắn sẽ gây sự với em, sao tính tình em nóng nảy thế?”

Đầu ngón tay của Bạch Chỉ nắm chặt lan can rỉ sét, cảm giác thô ráp.

Cô thu tay lại, ngửi thấy mùi rỉ sét khó chịu.

Không biết tại sao lại cảm thấy ấm ức: “Nếu nói như vậy, dù cho em không làm gì, hắn cũng sẽ gây sự với em.”

Trần Nhiễm nghẹn lời, lát sau mới nói: “Bỏ đi, chị không quan tâm em nữa, có đi không? Chị nghĩ em nên đi.”

Gió đêm mùa thu mát mẻ, thổi bay mái tóc đen dài loạn xạ trên mặt.

Trong một thời khắc, Bạch Chỉ nhớ lại bàn tay kia chạm vào cổ tay cô, lấy đi vòng hoa nhài.

Hơi ngứa ngáy, nhẹ nhàng trêu chọc, giống như đầu ngón tay của anh, cuối cùng để lại cảm giác lạnh lẽo.

Không cần biết anh là ai, anh sẽ không chỉ đến Đại Vũ một lần duy nhất.

Có lẽ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Nếu đi thì còn có cơ hội gặp lại anh.

Bạch Chỉ hít một hơi, gật đầu đồng ý: “Dạ đi.”

Nghe cô đồng ý, Trần Nhiễm vui vẻ: “Vậy mới phải chứ, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, chị từng dạy em rồi, phải thật ngoan ngoãn.”



Lúc quay về ký túc xá, ba cô bạn cùng phòng đã lên giường đi ngủ.

Bạch Chỉ đặt điện thoại lên giường, định chui vào giường, vừa tháo giày ra, lại nghe Trịnh Miểu Miểu nói chuyện điện thoại: “Ngày mai không đến đón em sao? Không được, em muốn anh đón em.”

“Vậy em không đi nữa.”

“Anh toàn bắt nạt em. Được rồi, vậy ngày mai gặp nhau ở Đại Vũ.”

Bạch Chỉ dừng lại, chui vào giường, nhìn về phía Trịnh Miểu Miểu, bị Trịnh Miểu Miểu phát hiện, cô ấy liếc mắt: “Nhìn cái gì?”

“Ai nhìn cậu.” Bạch Chỉ dời mắt, “Tớ hơi xao nhãng thôi.”

Trịnh Miểu Miểu là thiên kim tiểu thư duy nhất trong ký túc xá, suốt ngày khoe khoang chú nhỏ của cô ấy tuyệt vời thế nào.

Bạch Chỉ chưa từng ủng hộ cô ấy, không biết tại sao cô nàng tiểu thư này không thích cô, lúc nào cũng mỉa mai châm chọc cô.

Có lúc không muốn so đo, cũng có lúc đáp lại vài lời.

Trịnh Miểu Miểu “hừ” một tiếng, quay đầu đi: “Suốt ngày lêu lỏng bên ngoài.”

Bạch Chỉ không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, cô nằm xuống, đắp chăn, mở Baidu tìm kiếm “Đại Vũ”.

Cũng không biết anh là chủ của Đại Vũ hay là khách quý?



Chiều hôm sau, Bạch Chỉ đợi đến đúng giờ, lên đường đến Đại Vũ làm việc.

Mặt trời lên cao giữa trưa, gió thổi qua hàng cây bạch quả bên đường, tia sáng chiếu thành từng mảng trên mặt đất.

Bạch Chỉ nghĩ về chuyện đêm qua, không nhìn đường, vừa rẽ một góc đã suýt đá phải ai đó.

Cô giật mình, lùi một bước, định xin lỗi, lúc cúi đầu xuống, lại thấy Trịnh Miểu Miểu ngồi khóc dưới đất.

Do dự một lát, cô vẫn ngồi xuống hỏi han: “Cậu sao thế?”

Trịnh Miểu Miểu ngẩng đầu khỏi đầu gối, thấy cô, cô ấy đột ngột ngừng khóc, giơ tay lau nước mắt: “Liên quan gì đến cậu, muốn cười nhạo tớ à?”

Bó tay.

Bạch Chỉ đứng dậy rời đi: “Vậy cậu cứ khóc từ từ thôi.”

“Này!” Trịnh Miểu Miểu gọi to sau lưng cô, thấy cô không dừng bước, cô ấy lại cao giọng, “Bạch Chỉ! Tớ gọi cậu đấy!”

Cô dừng lại, quay đầu, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì?”

“Cậu kiêu ngạo lắm à, sao lại xem thường tớ như vậy?” Trịnh Miểu Miểu đứng dậy, đưa tay lau nước mắt, “Tớ ghét nhất loại người giả vờ thanh cao như cậu đấy!”

Cô ấy mắng xong, giận dỗi bỏ đi.

Bạch Chỉ đang đứng đó, Trịnh Miểu Miểu chạy đi, va vào cô, cô lảo đảo ngã xuống bậc thang, còn va vào người khác.

Là một bà cụ, chưa kịp đề phòng, bị va vào, ngã xuống đất.

“Trời ơi, tôi ngã sắp chết rồi! Đau quá…” Bà cụ ngồi trên nền đất, nắm chặt cây gậy, vỗ đùi than thở, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.

Bạch Chỉ không quan tâm bàn tay trầy xước của cô, vội vàng đến đỡ bà cụ: “Xin lỗi bà, xin lỗi bà! Bà đứng dậy được không, con đưa bà đến bệnh viện.”



Đến bệnh viện gần nhất, nằm ở trung tâm thành phố.

Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, nhưng bên trong bật đèn sáng trưng, không khí ngập tràn mùi thuốc khử trùng.

Bạch Chỉ đứng ngoài sảnh, đợi bà cụ chụp X-quang, không còn ghế trống, cô ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, gọi cho Trần Nhiễm nhờ giúp đỡ ——

Không có tiền bồi thường.

Một nhóm người đứng trong thang máy gần đó, một giọng đàn ông đùa giỡn: “Cười chết mất, cậu ấy tự xưng mình là cao thủ xa lộ, vậy mà bây giờ phải vào bệnh viện.”

Bạch Chỉ không nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, sợ xung quanh ầm ĩ, cô vùi đầu trên đầu gối, cố gắng lắng nghe giọng của Trần Nhiễm trong điện thoại.

Phó Huyền Tây đứng trong thang máy, nhìn xuống.

Không biết tại sao cô gái ngồi dưới đất lại thu hút anh như vậy.

Giống hệt cô gái hôm qua gọi anh là anh trai.

Cô không buộc tóc, lúc úp mặt lên đầu gối, tóc buông xõa hai bên, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng trẻo như tuyết, hoàn toàn tương phản với mái tóc đen của cô.

Thẩm Tư Ngôn bên cạnh nói xong, không nghe ai đáp lời, cũng nhìn theo ánh mắt của anh: “Sao vậy, anh Tây?”

Bạch Chỉ đưa tay vén tóc ra sau, khổ sở ngẩng đầu: “Cho em mượn trước một ngàn tệ đi, cũng không biết có đủ để ——”

Còn lại hai từ chưa kịp nói, lại lạc vào đôi mắt đen láy thâm sâu kia.

Tim cô lỡ một nhịp, bàn tay cầm điện thoại bất giác trượt khỏi tai cô, ngây ngốc nhìn người đứng trong thang máy đối diện cô.

Anh đứng trong thang máy, vẫn mặc áo trắng quần đen, ánh mắt thờ ơ.

Thang máy mở ra, bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân đẩy giường bệnh ngang qua cô, có người hét to: “Nhanh lên! Vẫn còn thời gian!”

Trong thời khắc đó.

Trong thời khắc đó, toàn bộ thế giới trước mắt cô hóa mờ mịt vô thực, chỉ chừa lại mình anh, rõ ràng, sống động, đứng ở phía xa xăm nhìn cô.

Một thoáng nhịp tim hỗn loạn.

Mùi thuốc khử trùng trong không khí lại xộc vào mũi, âm thanh ồn ào bên tai lại quay về, thế giới trước mắt trở lại trạng thái bận rộn vốn có.

Trần Nhiễm ở đầu dây bên kia lo lắng, cao giọng nói: “Một ngàn tệ cũng chưa đủ đúng không?”

Trái tim của Bạch Chỉ lỡ mất một nhịp, vội vàng muốn cúp máy, nhưng ngón tay cô run rẩy, vô tình mở loa ngoài.

Giọng nói của Trần Nhiễm đột ngột vang vọng trong hành lang như sấm rền.

“A Chỉ! Rốt cuộc em va vào người ta nặng thế nào, cần bao nhiêu tiền?”

—————————

P/s: Bạch Chỉ rất ngoan, trong bản gốc, những chương đầu tiên của truyện, Bạch Chỉ gọi Phó Huyền Tây và mọi người lớn là “ngài”, “tiên sinh”. Để phù hợp với mạch truyện, trong bản edit này, mình vẫn giữ nguyên cách xưng hô của Bạch Chỉ với Phó Huyền Tây như bản gốc, cho nên trong những chương đầu, vẫn có những đoạn Bạch Chỉ vẫn gọi Phó Huyền Tây là “ngài”, những đoạn khác thì gọi là “anh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.