Bạch Chỉ chật vật vươn tay cầm điện thoại, nhưng Phó Huyền Tây giữ tay cô lại: “Không tập trung à?”
Vừa hôn xong một nụ hôn dài đằng đẵng, hơi thở của Bạch Chỉ dồn dập, giọng nói buồn bực, nhỏ xíu: “Em sợ bà ngoại…”
Bàn tay đang giữ chặt tay cô nới lỏng: “Nghe máy đi.”
Bạch Chỉ cảm giác anh không vui, nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Điện thoại kết nối Bluetooth, đang phát một ca khúc, không nhét trong túi, lại đặt trên đùi, vì hai người họ dây dưa quấn quýt mà rơi xuống khe hở giữa ghế.
Cô xoay người cầm lấy, để lộ chiếc cổ thon dài, giữa ánh sáng mập mờ trong xe, trông vô cùng quyến rũ.
Phó Huyền Tây đặt tay phải lên gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hàng chân mày khẽ nhíu lại vì bị quấy rầy, sau đó lại từ từ giãn ra.
Cuối cùng Bạch Chỉ cũng lấy được điện thoại, giọng nói của Tô Trạch Thụy nhẹ nhàng vang lên bên kia đầu dây.
Anh ấy hỏi: “A Chỉ, khi nào em về? Mẹ anh đã nấu cơm rồi, bà ngoại cũng ở đây.”
Bạch Chỉ cảm nhận được bàn tay ấm nóng trên gáy cô bất chợt ngừng vuốt ve.
Cô không dám nhìn biểu cảm của Phó Huyền Tây, bình tĩnh trả lời Tô Trạch Thụy: “Em sẽ về sớm, mọi người ăn trước đi, đừng đợi em.”
Cúp máy, trong xe lại im lặng.
Cô đang suy nghĩ nên giải thích với anh thế nào, lại nghe anh hỏi: “Ai thế?”
Giọng điệu bình thường, cũng không nghe ra vui buồn gì cả.
Nhưng Bạch Chỉ biết anh không vui.
“Anh trai bên nhà hàng xóm gọi cho em, nói đã đưa bà ngoại sang nhà bên đó ăn cơm, hỏi em khi nào trở về.”
Bạch Chỉ lo lắng mỉm cười, lại nói: “Chắc là bây giờ em phải về rồi, anh…”
“Đuổi anh đi à?” Anh cười khẽ, ánh mắt nheo nheo, chan chứa một cảm xúc gì đó mà Bạch Chỉ không cách nào hiểu được, “Anh cũng chưa ăn gì.”
Hình như anh đang cố tình làm khó cô, nhưng lại không nói rõ là muốn cô làm gì.
“Vậy em mời anh một bữa nhé?” Bạch Chỉ thở ra, cúi đầu mở điện thoại, “Em gọi về nhà, bảo sẽ về trễ một chút.”
Giữa tình thế khó xử như vậy, cô vẫn ưu tiên lựa chọn anh.
“Được rồi.” Anh cắt lời cô, “Anh đưa em về.”
Trong lòng Bạch Chỉ nhẹ nhõm, cô không dám nghĩ sâu hơn, vội vàng lấy đồ đạc, mở cửa xe: “Không cần, không cần, đường bên trong rất khó lái xe, em sẽ đi bộ.”
Phó Huyền Tây không nói gì, mắt đen thâm trầm nhìn cô.
Bây giờ, thật sự tức giận rồi.
Bạch Chỉ mở hé cửa xe, gió lạnh ùa vào, dường như tỉnh táo lại một chút, nhớ ra mình chưa nói tạm biệt anh.
Cô quay đầu định nói tạm biệt anh, lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ.
Cảm giác như núi lở đá mòn.
Cô nhìn thấy rõ ràng, lại không có cách nào ngăn cản, cũng không thể chặn con sóng dữ.
“Hôm nay em rất vui.” Cô nói, “Cảm ơn anh.”
“Nếu như có thể, em vẫn muốn đi cùng anh, hoặc là…”
Cô cười, mắt hạnh che giấu nỗi chua xót, rốt cuộc cũng không thể nói ra bốn từ “đưa anh về nhà”.
“Đi đi.” Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo khoác, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy, gõ nhẹ lên vô lăng, rút một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa, “Không phải em muốn về nhà ăn cơm sao?”
Bạch Chỉ bất động.
Bởi vì anh lại nói từ “đi”.
Cô đóng cửa xe, lại ngồi ngay ngắn trong xe, nói rõ từng câu từng chữ: “Em không đi.”
Trong xe yên tĩnh đến mức, âm thanh duy nhất chính là tiếng anh nhả khói.
Lát sau, anh cười giận, tiến đến ép cô vào cửa xe, vuốt ve mặt cô: “Đừng làm ra vẻ anh bắt em ở lại.”
“Em muốn ở lại.” Hai mắt cô ngấn nước nhìn anh.
Dường như cảm thấy không đủ biểu đạt sự quyết tâm, cô lặp lại: “Em không đi.”
Khoang mũi tràn ngập mùi khói thuốc của anh, hơi ngột ngạt, không khỏi ho một tiếng.
Cận kề đối mặt, anh chăm chú nhìn cô rất lâu.
“Không có cách nào giữ được em cả.” Anh dập điếu thuốc, cúi đầu hôn cô, “Hôn một cái thôi, mau về nhà đi.”
Nụ hôn lần này dịu dàng hơn nụ hôn trong tiếng nhạc trước đó, còn có dư vị thuốc lá, nhưng không hề ngột ngạt.
Cô cảm giác, hình như anh đã thỏa hiệp với cô.
Cảm giác này làm người ta vô cùng phấn khởi, thậm chí cô còn muốn ở lại, không muốn quay về nữa.
Môi dưới hơi đau, anh cắn nhẹ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi, cảm giác núi lở đá mòn trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ để lại một chút… dịu dàng vấn vương.
“Không được làm gì với anh trai nào đó của em, nếu không…” Anh nhỏ giọng cảnh cáo, sau đó cũng không nhịn được cười, vuốt ve mặt cô, “Trở về đi.”
Hai mắt Bạch Chỉ sáng rỡ nhìn anh, chỉ vì anh nói hai từ “trở về”.
Cô biết chuyện này vốn dĩ là hai người ngấm ngầm đồng điệu ăn ý.
“Đi” và “trở về” hoàn toàn khác nhau.
Người như anh, lại chấp nhận thỏa hiệp và nhượng bộ cô, không khác nào một món quà bất ngờ của số phận.
“Tối nay có thời gian, em sẽ lẻn ra ngoài gặp anh!” Cô mỉm cười, ghé sang hôn má anh, sau đó mở cửa xuống xe.
Cô chạy hai bước, xoay người lại, vươn hai tay, nghiêng đầu làm trái tim khổng lồ cho anh.
Phó Huyền Tây lại ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn cô chạy khuất khỏi tầm nhìn.
Nhấn bật lửa mấy lần mới có ngọn lửa vàng nhàn nhạt tỏa ra.
Anh khẽ cúi đầu, ghé xuống châm thuốc, hạ kính xe, cầm bật lửa ném ra ngoài.
Tiếng vang khe khẽ, bật lửa rơi vào thùng rác xanh xanh bên cạnh.
Sao lại như thế, rõ ràng là cô gái của anh, vậy mà lại tạo ra cảm giác như hai người họ vụng trộm ngoại tình vậy.
Điện thoại reo, Trịnh Tinh Dã gọi hỏi: “Phó công tử, nghe Thẩm tiểu tam nói sáng sớm hôm nay anh đã lái xe ra ngoài đi xem gì đó, cuối cùng là xem cái gì, tại sao lâu như vậy vẫn chưa gặp được anh?”
Xem cái gì?
Xem bóng lưng.
“Đừng lải nhải nữa.” Anh nhả một hơi khói, nghiêng người mở nhạc: “Ngày mai sẽ về.”
Trịnh Tinh Dã sửng sốt hét to: “Anh đi đâu thế, hôm nay vừa đi mà ngày mai đã về rồi sao, chắc là không xa lắm?”
Không xa à?
Phó Huyền Tây mỉm cười: “Không xa.”
“Ở đâu, ở đâu? Có vui không, mấy anh em bọn tôi cùng đi.” Tần Trạch Nguyên đến gần, nói vào điện thoại.
“Nam Thành, đi không?”
“Mẹ nó, xa như vậy, điên rồi sao?” Trịnh Tinh Dã há hốc mồm, “Vừa đi vừa về mất đến hai ngày, anh có tài xế lái xe không? Không sợ trên đường đi mệt chết à?
Đâu chỉ có vậy, anh còn suýt tức chết.
Cảm thấy đau lòng vì bạn nhỏ nhà mình cô đơn ở đây, lái xe trong đêm vượt ngàn dặm xa xôi, cuối cùng bị bỏ lại một mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Phó Huyền Tây gặp chuyện như thế này.
Nếu là người khác, có lẽ anh đã bảo cút đi từ lâu, duy nhất chỉ có người này, hết lần này tới lần khác vẫn không bỏ được.
Sợ cô khóc, sợ ánh mắt cô hóa mông lung.
–
Bạch Chỉ chạy về nhà họ Tô, mọi người vẫn đang chờ đợi cô, căn nhà tràn ngập tiếng cười sôi nổi, thấy cô quay lại, họ hỏi cô đi chơi với bạn có vui không, sao không đưa người ta về nhà ăn cơm.
Đối diện với ánh mắt chan chứa ý cười của Tô Trạch Thụy, cô mới hiểu ra, là anh ấy giúp cô viện cớ về trễ.
Giải thích vài câu, sau đó cô lại vào bếp, giúp bưng thức ăn ra bàn, lúc đi cạnh Tô Trạch Thụy, cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Không cần, áo em bẩn rồi.” Anh ấy nhìn cánh môi trầy xước nhè nhẹ của cô, sau đó dời mắt, chỉ vào vết đường đỏ dính trên cánh tay áo của cô, “Có cần anh đưa em ra tiệm giặt ủi không?”
“Không sao, lát nữa em giặt thử, chắc là giặt ra thôi.”
Bữa cơm tối này khá hơn bữa cơm trưa một chút, không có họ hàng nhà họ Tô, chỉ có hai nhà hàng xóm với nhau.
Trong bữa ăn, dì Chu lại hỏi: “A Thụy nói bạn cùng phòng ký túc xá của con ghé chơi, có chỗ ở chưa? Dịp Tết thế này, rất khó đặt được khách sạn.”
Bạch Chỉ dừng đũa một lát, đột nhiên nhớ ra Phó Huyền Tây cũng quyết định đến đây vào giờ chót, anh đã có chỗ ở chưa? Có tìm được chỗ ăn chưa?
Lái xe từ Lâm Nghi đến đây, xa xôi như vậy, không hề nghỉ ngơi, lại dành cả buổi chiều đi dạo cùng cô.
Cô bỏ lại người ta trong xe như vậy, chạy về nhà ăn cơm canh nóng hổi, có bạn bè và người nhà bên cạnh.
Mùng một vốn là ngày đoàn viên, cô bỏ lại anh một mình trong đêm.
Càng nghĩ càng tò mò, anh lên đường ngay giữa đêm qua, đã ăn sáng chưa, ăn trưa chưa?
Ở bên anh mấy tiếng đồng hồ, chỉ biết đắm chìm trong niềm hân hoan vui sướng vì được gặp lại anh, được ôm anh, còn không hỏi han được một câu.
Bạch Chỉ càng nghĩ càng thấy khó chịu, đứng ngồi không yên, nói bạn cùng phòng ghé chơi, lạ nước lạ cái, ban đêm không an toàn, cô muốn đi xem thử.
“Chắc là tối nay con không về, bà ngoại đi ngủ sớm nhé bà.”
Cô cảm ơn dì Chu vì bữa ăn, sau đó vội vàng rời đi.
Xuân Đường cổ trấn về đêm vô cùng nhộn nhịp, quán bar dọc bờ sông đã chật ních, không còn ghế trống, ca sĩ hát tình ca đến khàn cả giọng.
Ánh đèn rực rỡ thắp sáng dọc bờ sông, khách ngồi bàn ngoài trời vừa uống rượu vừa chụp ảnh, ghi chép, ai ai đến đây cũng hóa thành thanh niên văn nghệ.
Bạch Chỉ chạy xuống cầu Hải Đường, đi qua quầy bánh trứng gà be bé, vừa gọi cho Phó Huyền Tây, vừa mua hai cái bánh.
“Anh đang ở đâu? Em ra ngoài rồi.”
“Đại lộ Bạch Quả sao? Anh vẫn chưa rời đi à?”
“Em sẽ đến ngay!”
Trăng non mùng một rơi xuống sông Tiểu Thanh, thuyền ô bồng lướt qua, mặt trăng lại vỡ vụn.
Chưa từng có ánh trăng nào khiến trái tim người ta nóng như lửa đốt thế này.
–
Bạch Chỉ đến nơi, Phó Huyền Tây đang dựa người vào xe, cúi đầu hút thuốc.
Một chân thoải mái duỗi ra, chân kia hơi cong lên, tia lửa lóe lên giữa đầu ngón tay, khói thuốc bị gió thổi tứ tán, che mờ góc mặt khôi ngô tuấn tú của anh.
Công tử cao quý ngồi ung dung nhàn nhã, không nhiễm bụi trần, dạo chơi trong thế gian hư ảo.
Một chiếc xe lướt qua, đèn xe xa xa nhàn nhạt chiếu sáng, lộ ra dáng vẻ đơn độc của anh, sau đó lại chìm vào bóng tối.
Một đôi tình nhân tình cờ đi ngang qua anh, cả hai đều quay đầu nhìn lại.
Cô gái nói: “Đẹp trai quá.”
Chàng trai nói: “Xe xịn quá.”
Sau đó họ nhìn nhau, mỉm cười đi xa.
Anh ngước mắt nhìn bóng lưng của cặp tình nhân đang rời đi, cũng cúi đầu mỉm cười.
Giữa khung cảnh xôn xao ầm ĩ, anh quay đầu bắt gặp ánh mắt đau lòng của cô.
“Lại đây.” Bàn tay cầm điếu thuốc của anh ra hiệu cho cô.
Hai mắt Bạch Chỉ ngấn nước, tăng tốc chạy đến, lao vào lòng anh: “Sao anh không ngồi trong xe hút thuốc? Hút thuốc bên ngoài không lạnh sao?”
Thật ra cô muốn hỏi, hút thuốc không tốt, tại sao anh lại hút thuốc?
Nhưng cô không dám hỏi.
Dẫu cho khoảng cách giữa hai người họ gần gũi thân mật thế này, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, ngửi thấy hương nước hoa của anh hòa lẫn cùng mùi thuốc lá.
Cô vẫn sợ.
“Còn không phải vì sợ hút thuốc trong xe, khói thuốc không bay đi, em hít phải sẽ ho à?” Anh cúi đầu, cắn khóe môi cô, đưa điếu thuốc ra xa, không để cô hít phải.
Rõ ràng là anh chỉ nói những lời bình thường như vậy, nhưng Bạch Chỉ vẫn vùi đầu vào lồng ngực của anh, hốc mắt ướt đẫm.