Tiến Vào Ánh Lửa

Chương 31: Đêm xuân tĩnh mịch



Đồng hồ trong phòng phát ra tiếng tích tắc, rèm cửa hiếm hoi mở ra, ánh đèn vàng ấm áp bên ngoài chiếu sáng vào trong.

Trông thật ấm áp, khiến trái tim người ta tan chảy như dòng suối xuân.

Mùi hương dầu gội nhàn nhạt len lỏi vào mũi, Bạch Chỉ nhẹ nhàng cọ cọ cằm mình trên mái tóc mềm mại của anh.

Chưa từng có thời khắc nào cô cảm thấy hai người họ gần gũi với nhau như bây giờ.

Dù cho khoảng cách giữa họ là số âm, ôm nhau thật chặt, vào thời khắc dâng hiến cho nhau, cô vẫn cảm giác có một bức tường vô hình giữa họ.

Đột nhiên kim đồng hồ phát ra âm thanh lớn hơn trước, đã là hai giờ đêm.

Bạch Chỉ đưa tay chạm vào đầu Phó Huyền Tây, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh.

Cô nói: “Chúng ta yêu nhau được không?”

Dẫu cho chỉ yêu nhau đến tháng mười hai năm nay.

Môi anh chạm vào cổ cô, cựa quậy một chút, nhưng cũng không trả lời ngay.

Cô không vội, vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Anh tựa vào lòng cô, ỷ lại vào cô, cảm giác lưu luyến vấn vương.

Hình như, cũng rất nghe lời.

Ở nơi cô không nhìn thấy, Phó Huyền Tây mở đôi mắt luôn tràn ngập sự chán nản bi quan.

Chỉ là, vào giờ phút này, đôi mắt đó không còn ẩn chứa sự mệt mỏi, mà lại rất nghiêm túc, còn hơi bối rối.

Ánh đèn ngủ soi rọi hàng mi dài, hàng mi hóa thành màu vàng nâu mờ mịt.

Chớp một cái, rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng.

Anh rũ mắt, trong tầm mắt của anh chính là làn da mịn màng, mềm mại, trắng trẻo của cô bé đã nở rộ dưới tay anh, cô không hề đề phòng, cho anh được thoải mái gần gũi.

Từ trước đến giờ, anh chưa từng suy nghĩ sâu sắc về tình yêu, vào giờ phút này, đột nhiên lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Yêu đương là thế nào nhỉ?

Là hai người yêu nhau, mỗi ngày cận kề bên nhau, nói chuyện trời chuyện đất sao?

Sau đó anh lại bắt đầu nghĩ.

Người mình yêu sẽ yêu mình, hai bên đều yêu nhau.

Yêu là gì?

Anh cũng không biết mình có yêu hay không, nhưng biết chắc người đang ôm anh vào lòng, hiến dâng toàn bộ cho anh, không giữ lại chút nào cho riêng mình, người đó yêu anh.

Đôi mắt đó không thể che giấu tâm tình của cô, lại vạch trần cô hết lần này đến lần khác, sự thật là, cô thích anh.

Nhưng thật kỳ lạ làm sao.

Anh không biết có người nào có thể chia tách được thích và yêu.

Anh không biết yêu là gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng anh thích cô.

Không biết thích từ khi nào, nhưng đã thích rồi.

Vậy nên cuối cùng, anh nhắm mắt, cắn cắn cổ cô, nơi đó có mạch máu đập từng nhịp.

Khi buông ra, anh nói: “Được rồi, chúng ta yêu nhau.”

Anh vừa dứt lời, đã có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể của cô bé trong vòng tay anh cứng đờ.

Tựa như, nghe thấy chuyện rất khó tin.

Nhưng chớp mắt một cái, cô đã ôm anh thật chặt.

Như một người mẹ an ủi đứa con bị tổn thương, ôm lấy đầu anh, cọ cọ cằm mình lên tóc anh.

Cô im lặng.

Nhưng chỉ mấy giây sau.

Một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cằm, chạm vào trán anh, sau đó trượt xuống hàng mi anh.

Vào giây phút đó, trong lồng ngực của anh xuất hiện một sự rung động không cách nào tưởng tượng nổi.

Cảm giác này thật kỳ diệu làm sao, ngắn ngủi như một cái chớp mắt, anh vừa nhận ra, lại không kịp bắt lấy giọt nước mắt đó.

Nhưng vào thời khắc này, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một ý niệm, phải đối xử với cô thật tốt.

Cảm giác này hoàn toàn khác với trước đây.

Anh nghĩ mình luôn đối xử tốt với cô, nhưng trong toàn bộ sự tử tế đó, có rất ít sự chân thành, hình như chỉ hành động theo bản năng.

Lần này, ý niệm đó đã thực sự xuất hiện trong lòng.

Đó là một đêm ấm áp lạ thường, không nhiễm khói bụi thế gian.

Phó Huyền Tây bị cuộc điện thoại kia gây ra bao nhiêu phiền muộn, Bạch Chỉ lại chữa lành trái tim anh, anh trìu mến ôm cô trong vòng tay, lặng lẽ dựa dẫm, ngủ một giấc thoải mái, ấm áp.

Sáng hôm sau Bạch Chỉ tỉnh giấc, vẫn cảm thấy khó tin.

Mới mấy tháng trước, họ chuyển từ người lạ sang tình nhân, sau đó lại sang người yêu.

Tình yêu thầm kín kéo dài suốt bảy năm trời của cô, lại mở ra một trang mới kỳ diệu như vậy.

Còn nghĩ cả đời này khó lòng gặp lại một lần.

Điện thoại đặt dưới gối, cô lấy ra xem lịch.

Cô muốn xem đoạn tình cảm này có thể kéo dài bao lâu.

Thời gian hiện ra, hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng ba, vẫn còn tám tháng năm ngày nữa mới đến năm mới.

Chỉ là, đợt tuyển dụng mùa thu sẽ diễn ra trước năm mới, cô cũng không biết mình có thể kiên trì được không.

Có lẽ cô sẽ quay về quê nhà ở Nam Thành, sống bên cạnh bà ngoại.

Lâm Nghi hoa lệ sẽ vĩnh viễn là một giấc mộng.

Một cánh tay xuất hiện bên vai, đột nhiên điện thoại bị giật đi mất.

“Còn sớm như vậy mà đã dậy rồi, lại xem điện thoại sao? Trong điện thoại có gì thế?” Người sau lưng trách móc, lại đặt điện thoại của cô dưới gối.

Bạch Chỉ bĩu môi, muốn trở mình nhìn anh.

Vừa mới nhúc nhích, đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chưa gì đã đỏ mặt, tránh sang một bên.

“Anh…” Thanh âm của cô yếu ớt, “Có cần em giúp một tay không?”

Vừa dứt lời, bàn tay đã bị kéo sang.

Cô không thể nhìn thấy phía sau, nhưng cảm giác rất rõ ràng.

“Giúp à?” Thanh âm của anh trầm khàn, cực kỳ gợi cảm quyến rũ giữa một buổi sáng mùa xuân, “Vậy em giúp anh đi.”

Nói xong, lại đè tay cô vào, bảo cô chu đáo một chút: “Bạn gái yêu dấu của anh.”

Vì danh xưng động lòng như vậy, cô đã trở thành bạn gái vô cùng chu đáo.



Chiều thứ sáu, học xong tiết cuối cùng, Bạch Chỉ vừa lấy điện thoại ra, màn hình đã hiện lên một cuộc gọi.

Tên: Thám Hoa Lang.

Cô mỉm cười, ôm sách, hòa vào dòng người tan lớp.

Giọng nói của người đàn ông trên điện thoại vô cùng dịu dàng: “Tan học rồi à?”

Sinh viên xung quanh xôn xao ồn ào, vui vẻ tới lui bên cạnh cô, vội vàng bước vào hai ngày cuối tuần tươi đẹp.

Ngày dài hơn đêm, mặt trời đã treo xa xa ở phía Tây, tỏa ra ánh nắng vàng óng dịu dàng.

Trái tim của cô mềm mại đến tan chảy, cô gật đầu nói: “Em vừa tan học, anh thì sao, hết bận chưa?”

“Cũng chưa làm hết việc, còn chưa bắt đầu ở bên em mà.”

Giọng nói của anh dịu dàng, truyền qua điện thoại, len lỏi vào tai cô, hơi ngứa, tựa như lông vũ mơn man bên tai.

Không biết từ lúc nào, từ nơi nào, lại học được cách nói ngon nói ngọt như vậy.

Bạch Chỉ không nhịn được cười, nhưng cũng cố kiềm chế hết sức, nhẹ giọng ho một tiếng: “Vậy khi nào anh mới ở bên em?”

Lại nói: “Em đến tìm anh, hay anh đi đón em?”

Người trong điện thoại không trả lời.

Phó Huyền Tây ngồi trong xe dưới tán ngô đồng, bên cạnh là nhóm thiếu niên chơi bóng rổ ồn ào trong sân, lúc bóng ném vào rổ, còn có tiếng reo hò, vạn vật thật sống động, nhộn nhịp.

Anh đặt một tay trên vô lăng, nhẹ nhàng gõ gõ, lặng lẽ nhìn bóng dáng trắng trẻo giữa đám đông.

Cô thiên vị màu trắng, thiên vị màu trắng mà anh thích.

Chỉ vì anh thuận miệng khen cô mặc đồ trắng trông thật xinh đẹp, cô lại bắt đầu mặc đồ trắng hết lần này đến lần khác.

Cô mang rất nhiều hơi thở thanh xuân, mặc váy trắng, tay trái ôm hai quyển sách trong ngực, cúi đầu nói chuyện điện thoại.

Xa như vậy, giữa dòng người tấp nập, anh chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cô.

Ý cười đọng bên khóe môi cô, mái tóc dài mềm mượt phủ lên vai, làn gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi tóc che đi gò má.

Một cô sinh viên trẻ trung như vậy, lại thuộc về một người chìm trong thương trường tăm tối như anh.

Từ phía xa, một cặp tình nhân đang tán tỉnh, rượt đuổi, tìm cách vượt qua cô.

“Sang bên trái một chút.” Anh nhắc nhở.

Nhưng vẫn chậm một bước, cô gái va vào vai cô, làm hai quyển sách trong tay cô rơi xuống đất.

Lúc cặp tình nhân dừng lại xin lỗi cô, cô cười, nhìn khẩu hình cũng có thể đoán được, cô nói không sao.

Nhưng giây tiếp theo, cặp đôi kia rời đi, người trong điện thoại không thể không cao giọng: “Anh đến rồi sao?”

Anh chỉ ngồi trong xe, quan sát cô nhón gót nhìn quanh tìm anh.

Gót chân lại hạ xuống mặt đất, Bạch Chỉ ôm chặt hai quyền sách, tim đập nhanh hơn, còn hơi phấn khích: “Anh đến rồi phải không?”

Trong điện thoại phát ra một thanh âm vô cùng dịu dàng: “Ừ.”

Cô lại nhón gót nhìn quanh, sau đó bước ra khỏi đám đông.

Rốt cuộc, nhìn dưới tán ngô đồng không biết bao nhiêu năm tuổi, lại tìm thấy một chiếc Maybach.

Cô nhận ra biển số, là xe của anh.

“Vậy mà anh cũng không nói với em là đến rồi!” Cô chạy về phía bãi đỗ xe, còn mang theo oán trách hờn dỗi.

Cô cắm đầu lao đến, cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống xe, mặc áo trắng quần đen, đắm mình trong ánh nắng chiều tà, rất giống một vị thần khiến trái tim người ta loạn nhịp.

Anh tựa vào cửa xe, khẽ nghiêng đầu, dang tay đón cô.

Cô chạy một đường vào lòng anh.

Hương thơm trên người anh thoang thoảng len lỏi vào mũi cô, chóp mũi lại cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.

Quá chân thật, chân thật đến mức khiến người ta muốn khóc.

“Sao anh lại tự lái xe đến đây đón em thế?” Hai cánh tay cô ôm anh thật chặt, cô nhắm mắt cảm nhận sự hiện diện của anh.

Anh cười khẽ bên tai cô, bàn tay thiếu đứng đắn véo véo eo cô: “Đương nhiên là anh phải tự lái xe đi đón bạn gái rồi.”

Đó là thời khắc cô muốn khóc nhất.

Thật ra anh vẫn luôn là một người rất có chừng mực, trước đây đối xử tốt với cô, dịu dàng với cô, nhưng luôn có khoảng cách.

Quý Hải luôn là người lái xe đưa đón cô, đôi lúc anh sẽ ngồi trên xe cùng cô.

Nhưng bây giờ, vì anh đã đồng ý yêu đương, nên thật sự tự mình lái xe đến đây.



Đầu tiên là đến nhà hàng Trung Quốc ăn cơm, nơi này được bày trí theo phong cách cổ điển, dùng rất nhiều vật dụng bằng gỗ, trong góc phòng riêng có một chậu cây thiết mộc lan.

Anh ngồi trên một chiếc ghế chạm khắc cạnh cửa sổ, gió lạnh giữa đêm xuân len lỏi qua khe cửa sổ gỗ, nhẹ nhàng thổi qua mái tóc của anh.

Êm dịu như lông vũ lướt qua trái tim cô.

Bạch Chỉ đưa đũa cho anh, cảm giác anh nhích sang một bên, gió thổi về phía cô hình như cũng nhẹ hơn một chút.

Chi tiết nhỏ xíu như vậy, cô còn tưởng mình nghĩ nhiều.

Không ngờ lại nghe anh hỏi: “Em có muốn đóng cửa sổ lại không? Hay là mở cửa sổ để thông gió một chút? Có lạnh không?”

Cô vẫn cầm đôi đũa trong tay, nghe thấy lời này, suýt nữa đánh rơi.

Cho nên, anh là người rất để ý đến chi tiết.

Bàn tay đột nhiên ấm lên, tay anh bao phủ tay cô, tựa như đang kiểm tra nhiệt độ: “Sao không nói gì thế? Cũng không lạnh lắm, hay là mở cửa sổ thông gió nhé?”

Ánh đèn ấm áp bao phủ căn phòng, phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt của cô.

Đột nhiên cổ họng nghẹn lại, gió thổi giữa đêm xuân tĩnh mịch, mang theo thanh âm rung động lòng người.

Cô nói: “Em rất hạnh phúc.”

Vốn dĩ nên là tiếng thì thầm nỉ non, lại tựa như thanh âm đầu tiên phát ra trên cây đàn violin.

Rõ ràng là không hề êm tai, nhưng vào thời khắc đó, lại là thanh âm khiến người ta động lòng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.