Tiến Vào Ánh Lửa

Chương 34: Nhịp tim đồng điệu



Một giờ sáng, Nguyệt Mê Tân Độ rất yên tĩnh, làm người ta an lòng.

Một đêm cuối xuân, có cảm giác rộn ràng chào đón mùa hè.

Lành lạnh, nhưng là hơi lạnh khiến người ta hưởng thụ, tựa như bước lên lớp tuyết rơi đầu mùa đông.

Dẫu biết là lạnh buốt, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Lại là một đêm trăng tròn, ánh trăng sáng ngời treo trên trời cao, rèm cửa mở ra, ánh trăng tỏa bóng vào phòng ngủ lộn xộn.

Cửa kính ban công chưa đóng chặt, gió đêm lướt vào, thổi rèm cửa đong đưa.

Trên mặt tường bên kia, ánh trăng tạo nên hai chiếc bóng.

Giống như ra trận, tay trong tay tiến về phía trước, giống như phút cuối mất đi lớp phòng thủ, tay không đánh giặc, giống như trời đổ cơn mưa giữa hoàng hôn mùa xuân.

Sau đó, mưa rơi xuống biển sau, tàu thuyền cập bến.

Thanh âm sóng biển lắng đọng lại lưu luyến vô tận.

Bàn tay Bạch Chỉ nắm chặt ga giường lụa, dần dần thả lỏng, ngón tay thon dài trắng trẻo của cô cũng chuyển thành màu hồng xinh xắn.

Vừa mới nhúc nhích, đã bị người ta nắm trọn bàn tay.

Không giống như cô, bàn tay đó ấm áp, bao bọc toàn bộ bàn tay cô.

“Không, em không làm được nữa đâu…” Cô sợ hãi co người lại, giọng nói còn hơi nức nở.

Nghe thấy tiếng cười thỏa mãn của người đàn ông: “Nghĩ gì thế?”

Anh nói xong, cô đã cảm thấy đầu ngón tay mình ấm áp, sau đó anh hôn lên tay cô.

Bạch Chỉ cong ngón tay, lại cảm giác lành lạnh, hình như có gì đó luồn vào.

Dưới ánh trăng, cô nhẹ nhàng giơ tay, phát hiện ra một chiếc nhẫn.

Không như trước đây, chiếc nhẫn lần này rất vừa vặn trên ngón áp út của cô.

Cảm giác sửng sốt qua đi, cuối cùng cô cũng phản ứng: “Lần này không to không nhỏ, rất vừa vặn, nhỉ?”

“Lần này mà không vừa nữa, chẳng phải là quá đáng lắm sao?”

“Vậy làm sao anh mua được đúng kích cỡ thế?” Bạch Chỉ trở mình, nép vào ngực người sau lưng, cảm thấy hơi nóng, lại lùi lại một chút, “Chưa thấy anh đo bao giờ.”

Phó Huyền Tây đặt tay lên lưng cô, kéo cô vào lòng, cái chạm nhẹ nhàng như dương chi ngọc, làm người ta lưu luyến vấn vương.

Giữa ánh trăng, anh cúi đầu nhìn vào ánh mắt dịu dàng của cô.

Thật khó cưỡng lại, lại nhẹ nhàng hôn bên tóc mai ươn ướt của cô.

“Đêm nọ em đang ngủ, anh động tay động chân một chút.”

Giọng điệu bình thản ung dung như vậy, không khác nào đang hỏi tối nay ăn gì.

Nghe thấy lời này, trái tim Bạch Chỉ lỡ mất một nhịp.

Bởi vì giây phút đó, cô không biết rõ sự tình.

Thừa dịp bạn gái ngủ say, anh vụng trộm ghi nhớ kích thước ngón tay cô, lúc đi công tác, lại mua một chiếc nhẫn vừa vặn hoàn hảo.

Lúc họ gặp lại nhau, anh cũng không đưa ra, đợi đến lúc gần gũi thân mật xong, vào thời khắc ấm áp dịu dàng nhất, anh lẳng lặng tự mình đeo vào tay cô.

Anh là bạn trai hoàn hảo như vậy.

Nhưng cũng vì như vậy, lại làm người ta cảm thấy người bạn trai này thật vô vọng.

Đó là đáp án tiêu chuẩn, vĩnh viễn gần bên, nhưng lại không thể nói thành lời.

Ngón cái và ngón trỏ bên tay trái của Bạch Chỉ liên tục vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay phải của cô, đột nhiên trong lòng cô xuất hiện một mộng tưởng không hồi kết.

Cũng có một ngày nào đó, thật sự khao khát mình mang xuất thân cao quý.

Như vậy thì, đoạn tình cảm ngọt ngào này cũng không còn vô vọng.



Ngày cuối cùng của tháng sáu là sinh nhật Bạch Chỉ.

Vừa mới hoàn thành một tháng rưỡi thực tập, chương trình học cũng gần như kết thúc, chỉ còn chờ kỳ thi cuối kỳ.

Hai ngày trước sinh nhật cô, bạn cùng phòng bàn bạc xem nên mua quà gì cho cô.

Hứa Giai Ngọc nằm trên giường, lướt ứng dụng mua sắm: “Chúng ta mua bánh đi, nghĩ xem hôm đó sẽ đi ăn món gì, dạo này sống khổ quá, ra ngoài ăn một bữa thật ngon nhé?”

Phùng Di gật đầu đồng ý: “Cũng được, nhưng đây là sinh nhật cuối cùng của A Chỉ ở trường, hay là chúng ta mua một bó hoa? Dù sao giờ này năm sau, cũng chưa chắc họp mặt đông đủ thế này.”

Hứa Giai Ngọc mím môi, quyết định: “Cứ làm như cậu nói đi.”

Hai người họ đều nhìn về phía Trịnh Miểu Miểu: “Miểu Miểu, cậu nghĩ sao?”

Trịnh Miểu Miểu đang nằm trên giường soạn tin nhắn WeChat, khoát tay: “Hai cậu quyết định đi, tớ thế nào cũng được.”

“Được rồi, cứ quyết định như vậy trước đi, đừng cho A Chỉ biết, để cô ấy bất ngờ.”

Trịnh Miểu Miểu đưa ngón trỏ gãi mũi, cắn môi, cuối cùng cũng gõ xong tin nhắn WeChat: [Chú nhỏ, hai ngày nữa là sinh nhật của Bạch Chỉ, chú nhớ chuẩn bị quà cho cô ấy.]

Hít một hơi, gửi đi.

Trịnh Miểu Miểu khóa màn hình, cầm máy tính bảng, chọn quà trên cửa hàng online.

Cô ấy không rõ Phó Huyền Tây có biết sinh nhật của Bạch Chỉ không, cũng không rõ mình gửi tin nhắnWeChat như vậy có phải là đang xen vào chuyện của người khác không.

Nhưng mà cô ấy nghĩ, sớm muộn gì họ cũng chia tay, chi bằng nhân lúc chưa chia tay, mang một chút hạnh phúc đến cho Bạch Chỉ.

Dù cho sau này nhớ lại sẽ muốn khóc, còn hơn đau đớn tuyệt vọng mãi không buông.



Thật ra Bạch Chỉ cũng không có thói quen ăn mừng sinh nhật, vậy nên cũng không biết ăn mừng thế nào.

Cô chưa từng gặp mẹ mình, không biết tại sao mình bị bỏ rơi, cũng không có cảm xúc đặc biệt vào Ngày của Mẹ.

Chẳng qua chỉ là lời nhắc nhở, cô lại lớn thêm một tuổi.

Nhưng năm nay thì khác.

Trước khi kết thúc tuổi hai mươi, cô đã tìm được người đàn ông mà năm mười ba tuổi mình yêu thầm, vun đắp một mối quan hệ gắn bó cùng anh.

Đây nhất định là kỷ niệm đáng giá của tuổi đôi mươi.

Nhưng nên ăn mừng thế nào đây?

Bạch Chỉ chưa từng thực hiện lễ nghi nào, trí tưởng tượng hạn hẹp cũng không cho cô ý tưởng nào.

Buổi trưa, thư viện vẫn đông đúc, nhiều người trả sách, sách chất đống dưới lầu.

Bạch Chỉ đẩy xe hết lần này đến lần khác, xếp mấy quyển sách lên kệ.

Chỉ còn lại một quyển, cô cầm lên, định xếp lên kệ, đột nhiên bị thu hút.

Bìa sách chữ trắng nền đen, cực kỳ đơn giản, trắng đen rõ ràng.

Tựa đề quyển sách chỉ có một từ: “Brahma.”

Bạch Chỉ tò mò mở ra, bên trong có rất nhiều tranh ảnh đẹp mắt.

Thật ra đó là một quyển sách liên quan đến hình xăm.

Bạch Chỉ đóng quyển sách lại, xếp lên kệ.

Ra khỏi thư viện, một giờ rưỡi chiều, mặt trời hơi nóng, hàng liễu rũ bên bờ hồ nhân tạo gục đầu ảm đạm.

Bạch Chỉ định lấy dù ra, tự dưng phát hiện cổ tay dính bụi.

Hôm nay thư viện bị cắt nước, cô không thể rửa tay.

Mấy hạt bụi cũng thật thông minh, tạo nên hình thù như bọ cạp.

Bạch Chỉ lấy khăn giấy lau tay, đột nhiên nhớ đến “Brahma”.

Hình xăm sao?

Hai mắt Bạch Chỉ sáng rỡ, tựa như đã tìm ra lễ nghi cần thực hiện, là thứ gì đó kỷ niệm tuổi đôi mươi.



Gần trường có một tiệm xăm, tên “Vân Lai”, trước đây Bạch Chỉ đã đi ngang qua nơi này mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào.

Bày trí rất đẹp, có lẽ là trùng hợp, đúng lúc không có khách.

Thợ xăm mình là một anh trai rất ưa nhìn, thấy cô bước vào, anh ta cũng không buồn để tâm: “Tìm ai à?”

Bạch Chỉ nhìn quanh, lắc đầu: “Không có, tôi muốn xăm.”

“Hả?” Chàng trai hơi bất ngờ, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, “Cô? Xăm? Trẻ vị thành niên không được xăm đâu.”

Chẳng trách sao chàng trai ngạc nhiên như vậy, trông mặt mà bắt hình dong vốn là bản năng của con người.

Hôm nay Bạch Chỉ mặc một chiếc váy cotton trắng đơn giản, vì còn phải đi làm trong thư viện, cô cũng không trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa, làm cô trông không khác nào học sinh cấp ba.

Cô đưa chứng minh thư cho anh ta xem: “Hai ngày nữa là tôi hai mươi mốt rồi.”

Anh trai: “…”

Sau một hồi thương lượng, Bạch Chỉ cũng được xăm hình bọ cạp.

Vị trí này vừa khéo, là xương bả vai bên trái.

Rất gần trái tim cô.

Hơi đau một chút, nhưng cũng không đến nỗi không chịu được.

Anh trai này trò chuyện cùng cô: “Cô gái hiền lành như vậy, xăm làm gì? Thất tình à?”

Bạch Chỉ nghiến răng nghiến lợi chịu đau: “Không phải, tôi muốn tạo kỷ niệm.”

Anh ta bật cười: “Kỷ niệm tình yêu đã chết à? Không phải đấy chứ?”

Bạch Chỉ không thèm nói chuyện tiếp với anh ta.

Tay nghề của anh ta rất tốt, Bạch Chỉ quay đầu, nhìn vào gương, thấy một con bọ cạp sống động trên bả vai trái.

Phó Huyền Tây thuộc cung Bọ Cạp.

Cô muốn lưu giữ ký ức về anh, vĩnh viễn ôm lấy, cảm nhận nhịp đập trái tim.

Muốn lùi về phía sau, giống như họ, là bóng và hình, đi ngược hướng nhau.



Đến ngày sinh nhật, cảm giác xăm mình đau đớn đã giảm đi nhiều, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Buổi sáng thức dậy, bạn cùng phòng đều đã ra ngoài.

Bạch Chỉ cảm thấy hơi thất vọng, cứ tưởng sẽ nhận được lời chúc mừng sinh nhật.

Thất vọng đến mức không đến thư viện, ở lại ký túc xá học bài đến trưa.

Đúng lúc vừa định xuống nhà ăn ăn trưa, đột nhiên cửa phòng ký túc xá mở ra, ba cô bạn cùng phòng ùa vào.

“Surprise!” Hứa Giai Ngọc là trưởng phòng ký túc xá, cô ấy cầm bánh trên tay, bước vào trước.

Phùng Di đưa hoa cho cô: “Chúc mừng sinh nhật!”

Trịnh Miểu Miểu vào cuối cùng, hai tay dâng cho cô một chiếc túi giấy: “Đảm bảo cậu sẽ hài lòng!”

Bạch Chỉ ngây người một lát, hai mắt ngấn nước, cô cúi đầu chớp chớp mắt, lại ngẩng đầu cười với họ: “Các cậu làm gì thế…”

“Đương nhiên là mừng sinh nhật cậu rồi!”

“Cậu tưởng bọn tớ quên à? Đùa sao, làm gì có chuyện đó!”

Trịnh Miểu Miểu đưa Bạch Chỉ một chiếc máy tính bảng, giọng điệu vẫn kiêu ngạo: “Cậu là bạn của Trịnh Miểu Miểu tớ đây, làm sao có thể không sở hữu công cụ xem phim được chứ?”

Buổi trưa lại đến một nhà hàng đắt tiền ăn mừng, ba cô bạn chia tiền với nhau, không để Bạch Chỉ phải lo nghĩ gì cả.

Bốn người họ vui vẻ chụp ảnh nhóm, sau đó lại vui vẻ đi xem phim.

Vốn dĩ Hứa Giai Ngọc lên lịch ăn tối cùng nhau, nhưng Trịnh Miểu Miểu kiếm cớ, nói buổi tối không rảnh, vậy nên bữa ăn mới dời lên buổi trưa.

Đùa à, chẳng phải buổi tối còn chừa lại thế giới riêng cho người ta sao?



Bộ phim kết thúc, Phó Huyền Tây gọi đến: “Xem phim xong chưa?”

“Dạ rồi.” Bạch Chỉ cười khẽ, trả lời anh, sau đó mới nhận ra có gì đó không đúng, “Sao anh biết bọn em xem phim?”

“Cái gì mà anh không biết?”

Bạch Chỉ: “…”

Thật ra cũng có.

Cô hơi chột dạ, nhún vai một cái, tự hỏi khi nhìn thấy hình xăm, anh sẽ phản ứng thế nào.

Ra khỏi rạp phim, Trịnh Miểu Miểu kéo Hứa Giai Ngọc và Phùng Di về trường trước, Bạch Chỉ đứng dưới lầu rạp phim chờ vỏn vẹn hai phút, một chiếc Aston Martin đã dừng bên cạnh cô.

Cô cúi người mở cửa xe, nhưng còn chưa kịp chạm vào, cửa xe đã mở ra, Phó Huyền Tây ra hiệu cho cô lên xe.

Hôm nay cô vội vàng ra ngoài, chỉ trang điểm nhẹ, mặc váy trắng tinh khôi, còn ôm nửa hộp bắp rang trong ngực.

Dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

“Anh ăn không?” Cô đưa nửa hộp bắp rang về phía anh, “Ngon lắm.”

Phó Huyền Tây lần mò vào hộp bắp rang, còn hơi dùng sức, lục lọi: “Hôm nay có vui không?”

“Dạ vui.” Bạch Chỉ nở nụ cười, hai mắt sáng ngời, cong cong như trăng khuyết giữa đêm, “Em chưa từng có ngày sinh nhật vui vẻ như hôm nay.”

Cô bất chợt dừng lại, nhỏ giọng nói: “Anh có biết hôm nay là sinh nhật em không?”

“Em nghĩ sao?” Phó Huyền Tây mỉm cười nhìn cô.

Bạch Chỉ thở dài: “Em cũng chưa nói với anh, chắc là anh không biết, thôi xong, em không có quà rồi.”

“Phải, anh không biết.” Phó Huyền Tây gật đầu đồng tình với cô, “Em không có quà rồi, phải làm sao bây giờ?”

Quý Hải ngồi trước lái xe, không khỏi bật cười một tiếng, Phó Huyền Tây nghiêm mặt nhìn anh ta, anh ta chỉ ho khẽ, quay lại trạng thái nghiêm túc trước đó.

Bạch Chỉ nhìn Phó Huyền Tây, vừa xấu hổ, vừa giận dỗi: “…”

Muốn nói gì đó, nhưng lại do dự, muốn trách anh, nhưng sợ nói ra, Quý Hải còn cười lớn hơn.

Thấy cô đáng yêu như vậy, Phó Huyền Tây chỉ mỉm cười, cô bé đáng yêu đến mức, anh không thể không vươn tay xoa đầu cô.



Lúc hai người họ đến nơi, Bạch Chỉ mới nhận ra, không chỉ có hai người họ.

Trong khách sạn của gia đình Thẩm Tư Ngôn, bạn bè của anh đã có mặt từ sáng sớm, đợi chúc mừng sinh nhật cô.

Màn đêm đã buông xuống, đi ra bãi cỏ phía sau sảnh khách sạn, hoa tươi trải đầy đường, điểm xuyết ánh đèn đủ màu sắc, bóng bay đủ mọi hình thù bay giữa không trung.

Gió đêm thổi bay hơi nóng ban ngày, gió mát quẩn quanh, không khí tràn ngập hương thơm của vô số loại hoa.

Dây leo quấn quanh gốc cây, hoa nở rộ dọc con đường đến ngôi nhà kính ở trung tâm bãi cỏ.

Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên ở bên trong giúp bày trí, đôi lúc lại cãi cọ mấy câu, chỉ có đại gia Trịnh Tinh Dã ngồi vắt chân, nhìn Phó Huyền Tây dẫn Bạch Chỉ đi về phía này.

Đèn hoa tỏa sáng lối đi, ánh đèn chiếu sáng gương mặt cô bé đang tươi cười rạng rỡ.

Trông vô cùng hạnh phúc, đi hai bước lại vui vẻ quay sang nắm tay người ta, từ góc này chỉ thấy được một bên mặt.

Suối tóc dài đen mượt buông xõa, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, để lộ đôi chân mảnh mai, mang một đôi giày búp bê trắng.

Đi hai bước, mắt cá chân thon nhỏ lại vô tình chạm vào nhau, lảo đảo một chút, không khác nào tiên nữ khiêu vũ giữa màn đêm.

Trẻ trung, xinh đẹp, giống hệt như Thịnh Vũ năm mười tám tuổi ở nơi ký ức sâu thẳm.

Tần Trạch Nguyên và Thẩm Tư Ngôn cũng đến gần nhìn ngắm, một cặp trai xinh gái đẹp, chỉ cần dạo bước như vậy cũng khiến người ta cảm thấy thật đẹp đôi.

Cô gái xinh xắn đáng yêu, người đàn ông điềm tĩnh, cưng chiều.

“Hình như anh Tây nhà tôi thích thật rồi.” Thẩm Tư Ngôn chậc lưỡi hai tiếng, nhận xét.

Tần Trạch Nguyên hơi lo lắng: “Đúng là thích thật, nhưng gia đình cậu ấy… còn nhà họ Thịnh…”

Trịnh Tinh Dã kêu một tiếng: “Hai người quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì, người ta yêu đương cũng đâu có đụng chạm đến hai người.”

“Mẹ nó, trước đây ai nói sẽ cướp lấy?” Thẩm Tư Ngôn vỗ vai Trịnh Tinh Dã, “Đâu phải là cậu đâu, đúng không? Là con chó nào nhỉ?”

Tần Trạch Nguyên cúi đầu quan sát Trịnh Tinh Dã, Trịnh Tinh Dã lại dán mắt vào Bạch Chỉ.

“Bỏ đi, thật khó tìm được người mình thích, cũng chưa chắc sẽ bên nhau dài lâu, làm việc thiện tích đức vậy, dây dưa vào làm gì?”

Trịnh Tinh Dã duỗi lưng, dáng vẻ thờ ơ: “Tôi đợi hai người họ chia tay.”

Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên ngây người.

“Mẹ nó…”

“Có phải là con người không?”



Bởi vì từ nhỏ đã phải kiên cường, thật ra tâm lý của Bạch Chỉ chín chắn hơn bạn bè đồng trang lứa, chỉ là vào lúc được người ta yêu thương thế này, cô mới vô thức biến thành một cô bé.

Cô ngẩng đầu nhìn Phó Huyền Tây, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh nói không biết sinh nhật em, vậy anh chuẩn bị cái này cho ai thế?”

Phó Huyền Tây khẽ cong môi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Không phải anh chuẩn bị.”

“Vậy thì là ai?”

Cô vừa dứt lời, Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên đã cầm pháo giấy phun lên người họ, kim sa và ruy băng đầy màu sắc tràn ngập bầu trời.

“Chúc mừng sinh nhật!”

Phó Huyền Tây hất cằm về phía họ: “Họ đấy.”

Bạch Chỉ đưa tay cản pháo giấy, một dải ruy băng vương trên tóc cô, bị Phó Huyền Tây lấy đi.

“Cảm ơn.” Cô mỉm cười với Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên.

Cũng không còn cảm giác lạ lẫm câu nệ, mà rất tự nhiên, ngọt ngào, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.

“Này, này, này!” Giọng Trịnh Miểu Miểu phát ra từ phía xa xa, “Sao có thể quên tớ chứ!”

Mọi người quay đầu nhìn, thấy Trịnh Miểu Miểu mặc váy đỏ, đã tháo giày cao gót, chân trần chạy về phía họ, trên tay cầm giày cao gót.

Tần Trạch Nguyên nhìn thấy, vội vàng chạy qua, còn chưa kịp đến gần, đã nghe anh ta mắng: “Không đi chậm lại được à?”

“Chú thì biết gì chứ!” Trịnh Miểu Miểu lớn giọng mắng anh ta, “Tôi bỏ bạn cùng phòng giữa đường, sợ không kịp đến đây, mệt muốn chết.”

Vừa nói vừa đá anh ta: “Quỳ xuống cõng tôi qua đó đi!”

“Không biết già trẻ lớn bé gì cả, lên đi.”

Hai mắt Bạch Chỉ sáng rỡ, cảm giác là lạ.



Ban đầu chỉ có vài người họ, nhưng sau đó, không biết tại sao ngày càng đông người tham gia, ngôi nhà kính không đủ sức chứa nhiều người như vậy, vậy nên họ chuyển sang Đại Vũ.

Nhóm người tụ tập, gọi thêm mấy người, cuối cùng, hình như ai ở Lâm Nghi cũng được gọi đến đây.

Có mấy người vốn dĩ không biết tối nay tụ tập làm gì, lại có người nói: “Này, tối nay là sinh nhật bạn gái nhỏ của Phó tiên sinh đấy.”

“Bạn gái sao? Là người mà anh ta yêu à?”

“Chắc vậy, hình như rất được cưng chiều, không thấy ông chủ Trịnh, Thẩm thiếu gia và Tần công tử đều bắt tay vào chuẩn bị hay sao? Không phải yêu đương thì làm gì được ưu ái như vậy?”

“Nhớ rồi, không phải lúc buổi đấu giá từ thiện lần trước kết thúc, cô ấy tranh cãi với Bùi Tu Niên sao?”

“Con gái nhà nào thế, có phải đối tượng kết hôn không? Không thể nào, tôi chưa từng gặp cô ấy, cũng không biết rõ cô ấy, nhà nào mà giấu con gái kỹ thế?”

“Trông không giống thiên kim tiểu thư nhà nào cả, nghe nói là…”

Đại Vũ quá rộng, Bạch Chỉ không nghe thấy những người kia nói gì, mấy người bên cạnh thì không dám bàn tán như vậy.

Cô chỉ hơi hoang mang trước khung cảnh này, trong lúc mọi người vui chơi, cô lại giật giật góc áo của Phó Huyền Tây.

Phó Huyền Tây ghé lại gần, hỏi: “Sao thế?”

Bạch Chỉ sắp lên cơn sợ xã hội: “Nhiều người quá, họ đến đây để ăn mừng sinh nhật em sao?”

Phó Huyền Tây cũng đau đầu hết sức: “Người này gọi người kia đến, dù sao cũng là sinh nhật em, quan trọng nhất là em thấy vui, mặc kệ họ.”

Bạch Chỉ gật đầu, rất hiểu chuyện: “Dạ, vậy khi nào chúng ta về nhà?”

Phó Huyền Tây cầm ly rượu, đưa tay chạm vào trán cô: “Mệt à?”

Cũng không phải là mệt, chỉ là: “Muốn ở bên anh, chỉ hai chúng ta.”

“Vậy về nhà thôi.” Phó Huyền Tây đặt ly rượu xuống, kéo cô đi.

“Anh không cần chào họ sao?”

“Quan tâm bọn họ làm gì?”

Hôm nay Từ Lẫm vô cùng bận rộn, đến tận phút cuối, anh ta mới nghe tin tối nay phải tiếp đón một nhóm khách rất đông, lại còn miễn phí, anh ta sắp xếp từ trên xuống dưới, mệt rã rời.

Cuối cùng cũng được ngồi nghỉ một chút, lại thấy ông chủ nhà mình kéo cô gái nhỏ xuống cầu thang, anh ta sợ hãi, còn tưởng mình làm gì đó không hay, lập tức đứng dậy chào họ.

Kết quả là, người ta còn không buồn nhìn, kéo cô bé chạy ra, không khác nào đang bỏ trốn.

Từ Lẫm đứng đó ngây ngốc, đây có phải là ông chủ mà chuyện gì cũng không để tâm, thờ ơ lạnh nhạt của mình không?

Sảnh chính có trần rất cao, có đèn pha lê sang trọng, cột nhà làm từ bạch ngọc, trên tường có bích họa phương Tây và mấy bức phù điêu, giống hệt một mê cung.

Người đàn ông áo sơ mi trắng kéo một cô gái mặc váy lụa trắng, tiến vào màn đêm.

Gió đêm vẫn thổi, tóc đen dài và chiếc váy lụa trắng nhẹ nhàng phấp phới giữa làn gió, áo sơ mi trắng cũng rung động theo làn gió đó.

Vóc dáng và chiều cao của hai người họ vô cùng khác biệt, nhưng nhìn qua vẫn thấy cực kỳ xứng đôi.

Từ Lẫm mở miệng, nuốt lại mấy lời anh ta định nói.

Rất lâu về sau, anh ta vẫn nhớ cảnh tượng này.

Bởi vì, đó là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phó tiên sinh ngày ngày tĩnh lặng suy tư, lại mang một hơi thở tươi mới như vậy.

Một phút trước, trong thang máy, Bạch Chỉ nắm chặt tay Phó Huyền Tây, không dám nhìn anh.

Phó Huyền Tây tò mò: “Sao thế?”

“Em…” Cô bé né tránh ánh mắt anh, chỉ nhìn gương mặt e thẹn của mình phản chiếu trên thang máy, “Hôm nay, anh yêu em nhiều một chút được không?”

Phó Huyền Tây: “…?”

“Chính là, tình yêu mà em khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không quên ——”

“Ding ——” Thang máy mở ra.

Phó Huyền Tây nắm cổ tay cô, bước đi thật nhanh: “Em đừng hòng cầu xin anh buông tha.”

Người như anh, đứng giữa thế gian thiên biến vạn hóa mà vẫn trầm lặng, điềm tĩnh.

Vậy mà, chỉ vì cô gái yêu dấu của mình thẹn thùng mời gọi, vạn vật đều trở nên hỗn loạn, nhịp tim của họ đồng điệu với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.