Ra khỏi bệnh viện, Phó Huyền Tây lại nhận được một cuộc gọi khác.
“Nói đi.” Anh lấy chìa khóa xe ra, vừa nói chuyện điện thoại, vừa mở khóa xe, ra hiệu cho Bạch Chỉ lên xe trước.
Bạch Chỉ gật đầu, ngoan ngoãn mở cửa ghế phụ, lên xe, thắt dây an toàn.
Cửa ghế lái bên kia cũng mở ra, giọng nói trầm thấp êm tai của anh lọt vào, dần dần đến gần: “Ở bệnh viện, không phải, tôi đưa bạn nhỏ đến xử lý vết thương.”
Trái tim của Bạch Chỉ đột nhiên lay động.
Trong lòng lặng lẽ lặp lại: Bạn, nhỏ.
Chỉ có hai từ, không có từ nào cần đầu lưỡi phải chạm vào vòm họng mới phát âm được; chỉ cần đảo tròn trong miệng.
Giống như trái tim cô, cũng lạc lối giữa sóng gió, lơ lửng trong vô định.
“Cũng đáng đời cậu ấy, làm sao tôi có thể đi gặp cậu ấy hai lần trong một ngày được chứ?” Phó Huyền Tây nói, khởi động xe, một tay xoay vô lăng, “Được rồi, tôi lái xe, cúp máy trước nhé.”
Anh cúp máy ngay, trong xe lại tĩnh lặng.
Cảnh đêm bên ngoài nhộn nhịp, ánh sáng và bóng tối nhanh chóng lùi xa, đèn xe vàng đỏ giao thoa lẫn lộn, tạo nên thành phố Lâm Nghi xa hoa tấp nập về đêm.
Bạch Chỉ lặng lẽ nhìn một lát, không dám lộn xộn trên xe, cũng không dám chủ động bắt chuyện với Phó Huyền Tây.
Kính xe đóng chặt, không gian trong xe ấm áp, gương mặt cũng dần dần nóng lên.
Có lẽ hơi ấm tỏa ra làm người ta buồn ngủ.
Cô tựa lưng vào ghế, chớp mắt, lát sau lại nghiêng đầu ngủ.
–
Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng bên ngoài Đại Vũ, người giữ xe đi đến, Phó Huyền Tây khoát tay, ra hiệu không cần.
Anh ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu nghiêng nghiêng về phía Bạch Chỉ đang dựa lưng vào ghế ngủ, tóc dài rũ xuống, che hết nửa gương mặt của cô, chỉ lộ ra một phần nho nhỏ.
Đèn trong xe lờ mờ, nhưng vẫn thấy rõ hàng mi dài.
Dáng vẻ rất ngoan ngoãn, mềm mại.
Anh dời tầm mắt, cười khẽ.
Bạch Chỉ tỉnh dậy, chỉ còn mình cô trong xe.
Động cơ xe đã tắt, chỉ còn ánh đèn đường bên ngoài len lỏi vào, bên trong xe nửa sáng nửa tối.
Mơ mơ màng màng, hình như cửa xe hé mở, gió lạnh phả vào.
Bạch Chỉ ngây người một lát, sau đó tỉnh ngay, vội vàng tháo dây an toàn, xuống xe.
Sao có thể ngủ say đến mức xe dừng lại và người kia đã rời đi mà cũng không biết?
Cô rầu rĩ mím môi, cẩn thận đóng cửa xe, quay đầu, thấy Phó Huyền Tây nói chuyện điện thoại dưới ánh trăng.
Ánh trắng soi rọi chiếc áo sơ mi trắng của anh, mang đến luồng không khí lạnh lẽo, tựa như không bị thế gian vấy bẩn.
Không hiểu sao lại cảm thấy thật xa cách.
Bạch Chỉ đứng đó, không dám quấy rầy.
Anh nói chuyện điện thoại xong, cô bước về phía anh.
Chưa kịp đến gần, anh đột ngột quay đầu, nhìn thấy cô, khẽ nhướng mày, thong thả hỏi: “Ngủ ngon không?”
“Thật xin lỗi, có phải đã làm chậm trễ công việc của ngài không, thật ra cũng có thể đánh thức tôi.”
“Cô ngủ say như vậy.” Khóe miệng anh cong cong, “Tôi không nỡ.”
Hơi thở của Bạch Chỉ như ngưng đọng, cô nhìn anh một lát.
Nhịp tim hỗn loạn, hệt như vừa hoàn thành đường chạy tám trăm mét.
Bạch Chỉ ghét mình nhỏ tuổi, chuyện bé xíu như vậy đã mất bình tĩnh.
Nhưng với anh, hình như nói ra câu “Tôi không nỡ” cũng hệt như nói câu “Xin chào” bình thường, biểu cảm không hề thay đổi.
Vẫn là dáng vẻ thờ ơ, không quan tâm chuyện gì, góc mặt ẩn hiện trong ánh sáng mờ mịt, tâm tình nơi đáy mắt cũng không hiện rõ.
Đối với người có thân phận như anh, những lời như vậy thật dễ nói ra, có khi cũng chẳng có gì mờ ám.
Bạch Chỉ nhanh chóng phản ứng, tựa như đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ, hoảng hốt mở to mắt, nhỏ giọng: “Trường của tôi đóng cửa lúc mười một giờ, tôi phải đi trước, chuyện tối nay, cảm ơn anh.”
Anh đề nghị tìm người đưa cô về trường, cô khéo léo từ chối, vội vàng quay đầu rời đi.
Cô biết chừng mực, anh đưa cô đến bệnh viện là để xin lỗi thay cháu gái Trịnh Miểu Miểu vì đã va vào cô, anh nói muốn tìm người đưa cô về, có khi cũng chỉ là phép tắc lịch sự.
Nhiều năm trôi qua, cô đã quá hiểu ý tứ bóng gió trong lời của người khác.
–
Vào phút cuối cùng, Bạch Chỉ bước vào cổng ký túc xá.
Trịnh Miểu Miểu đã về ký túc xá, bây giờ đang ngồi trên giường, nghe thấy động tĩnh, lại đảo mắt coi thường: “Về trễ như vậy, không biết lại lêu lổng với ai.”
Bạch Chỉ chưa từng so đo với cô ấy, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tắm.
Thấy cô không phản ứng, Trịnh Miểu Miểu không chịu buông tha, lại nói: “Đừng tưởng hôm nay chú tớ giúp cậu là cậu muốn làm gì thì làm, cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày!”
Tựa như nhìn thấu nội tâm của cô, chạm đúng điểm ngứa.
Bạch Chỉ ngẩng đầu, cong môi: “Tớ chỉ nghĩ, lúc đó có người khóc trông thật xấu xí.”
“Cậu!” Trịnh Miểu Miểu tức giận chỉ tay vào cô, nhưng cũng không dám phản bác.
Sao lại khóc trước mặt một kẻ đáng ghét như vậy chứ!
–
Người đã đưa Bạch Chỉ đi “lêu lổng”, bây giờ đang ngồi trong Đại Vũ.
Tối nay tụ tập với Thẩm Tư Ngôn, anh ta nói muốn giúp Phó Huyền Tây tăng doanh thu cho Đại Vũ, nhưng anh không hề thiếu thành tựu.
Thẩm Tư Ngôn nhỏ hơn Phó Huyền Tây hai tuổi, cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu sắc, gần như sát cánh với anh.
Gương mặt anh ta vô cùng nhã nhặn, trông như không đến từ cùng một thế giới với những người trong vòng tròn này.
Nhưng người này rất giỏi giao thiệp, da mặt dày, miệng ngọt, có thể nói hết chuyện này đến chuyện khác, dù cho đa số những người xung quanh anh ta vẫn còn ra ngoài lăn lộn nghèo khổ hơn anh ta, anh ta vẫn có thể giao tiếp vài ba lời.
Anh ta là người vừa rồi đã gọi cho Phó Huyền Tây, liên tục hối thúc, nói anh không có mặt thì thật buồn chán, bảo anh quay về tiếp khách.
Phó Huyền Tây chưa từng ngăn cản Thần Tài, cái gì cũng để người ta chọn loại đắt tiền nhất, không cần biết có phù hợp hay không.
Thẩm Tư Ngôn lẩm bẩm: “Quân tử thì phải lấy thiện báo ác, cậu lấy oán trả ơn, sao có thể gọi là quân tử được?”
Phó Huyền Tây bảo Thẩm Tư Ngôn ra cửa nhìn xem tên phòng là gì: “Như vậy là đủ nể mặt cậu rồi.”
Đây là phòng riêng tốt nhất của Đại Vũ, tên “Vũ Tán”, bình thường không tiếp đón người khác.
Bàn trà trước ghế sofa được làm từ gỗ mun, thảm trải sàn được dệt từ sợi nhân tạo nhập khẩu, ngay cả ly rượu nhỏ bình thường trên bàn trà cũng là hàng chế tác cao cấp phiên bản giới hạn.
Những thứ này chỉ là thứ yếu, những căn phòng khác của Đại Vũ cũng được bố trí tương tự, điều đặc biệt nhất về căn phòng này chính là những vị khách mà nó tiếp đón.
Không cần biết ai đến Đại Vũ, chỉ cần Phó Huyền Tây chưa gật đầu đồng ý, dù cho đối phương có ra giá đủ để mua lại toàn bộ Đại Vũ, người đó cũng không được vào “Vũ Tán”.
Thẩm Tư Ngôn cười nói: “Anh Tây, anh tốt quá.”
Đến giờ diễn ra những cuộc vui, nam nữ đều có mặt, đánh bài, uống rượu, bida, cực kỳ sôi nổi.
Mùi hương của vô số loại rượu tràn ngập trong không khí, hòa lẫn với mùi khói thuốc.
“Anh Tây! Trước đó cậu nói đưa một bạn nhỏ đến bệnh viện xử lý vết thương.” Thẩm Tư Ngôn cầm hai ly rượu đi đến, gương mặt tò mò, hào hứng, “Ý cậu là gì?”
Ngón tay của Phó Huyền Tây nắm chặt ly rượu thủy tinh, cảm xúc không hề dao động: “Nói thế nào thì ý thế đó.”
“Giải thích đi?”
Phó Huyền Tây liếc anh ta: “Muốn vào bệnh viện với Tần Trạch Nguyên không?”
Đồng tử của Thẩm Tư Ngôn co lại, anh ta khoát tay nói không muốn, không muốn, không muốn.
Đùa thôi, nếu anh thật sự muốn làm người ta không vui, chỉ cần nhờ đến anh trai của anh, giáo huấn một lần, ít nhất một tuần sẽ không thể rời khỏi giường.
Không biết đêm qua có phải là vì đã lấy được vòng tay hoa nhài hay không, mà lại ngủ ngon đến tận bình minh.
Hiện tại cũng cùng giờ đó, vẫn chưa thấy buồn ngủ, lại đau đầu như thường lệ.
Đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng vàng cam nhàn nhạt, len lỏi qua hàng mi, tạo nên một vòng sáng mờ ảo.
Anh nghĩ đến một cô bé giống hệt hoa nhài.
Còn có chiếc cổ trắng như tuyết dưới ánh đèn, mắt hạnh ngấn nước nhìn lên.
Thật thú vị.
–
Ba hôm liên tiếp đi học cả ngày, mệt kiệt sức.
Thứ năm chỉ có hai tiết thí nghiệm buổi sáng, giải phẫu côn trùng.
Trong lúc giải phẫu, Bạch Chỉ suýt ngất xỉu, nhưng Phùng Di bên cạnh nhanh tay đỡ cô.
Phùng Di đưa cô một thanh sô cô la, lo lắng hỏi: “Cậu lại bỏ bữa sáng à?”
Bạch Chỉ mở giấy gói sô cô la, cắn một miếng: “Tớ muốn học thêm một lát, không thấy đói, vậy nên cũng quên luôn.”
Chủ yếu là vì hôm qua cô chạy lòng vòng đi bắt côn trùng, bây giờ đã vào tháng mười, nhiệt độ hạ xuống đột ngột, đa số côn trùng đã bước vào thời kỳ trú đông hoặc di cư, cô dành mấy tiếng đồng hồ tìm giữa gió lạnh, mãi mới lấy được trứng bọ rùa và châu châu từ trong khe đá.
Cô mặc ít quần áo, bị gió lạnh thổi qua, còn mắc mưa, bị cảm một chút.
“Tớ nghĩ chắc chắn hôm qua A Chỉ đi bắt côn trùng bị trúng gió, cảm rồi.” Hứa Giai Ngọc nhíu mày, cầm dụng cụ giao chiến với mấy con côn trùng, “Bảo vệ thực vật khó khăn như vậy, tớ thề kiếp sau sẽ không làm công việc này đâu.”
Trịnh Miểu Miểu lợi dụng thời cơ, bĩu môi, nhỏ giọng oán trách: “Bắt nạt tớ nên gặp quả báo!”
Bạch Chỉ không buồn để tâm đến cô ấy, nhưng nghĩ đến Phó Huyền Tây, lại không kịp đề phòng.
Đang ngẩn người, điện thoại trong túi áo blouse trắng rung lên.
Bạch Chỉ lấy ra, nhìn thấy một tin nhắn không rõ người gửi: [Có thể mua thêm một vòng tay hoa nhài nữa không?]
Một tay vẫn cầm dụng cụ giải phẫu, thất thần nhìn tin nhắn một lát.
Là… anh?
–
Tin nhắn xuất hiện đột ngột như vậy, lại còn đang trong giờ học, Bạch Chỉ kìm nén cơn phấn khích và tò mò, giả vờ không nhìn thấy, kiên quyết làm thí nghiệm cho xong.
Tan học, mọi người ùa ra như ong vỡ tổ, Trịnh Miểu Miểu đã chạy mất tăm, Hứa Giai Ngọc khoác tay Phùng Di, hỏi Bạch Chỉ: “A Chỉ, chiều nay không có tiết, cậu có muốn đến con phố sau trường mình ăn một bữa không?”
Bạch Chỉ nghĩ về tin nhắn kia, tim đập nhanh một chút, cô lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ có việc phải ra ngoài.”
Khu phòng thí nghiệm nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng vọng truyền đến từ hành lang trống trải.
Bạch Chỉ ra khỏi hành lang, đạp lên vệt nắng nho nhỏ, xuống cầu thang mới gửi tin nhắn.
Hoa sen trong hồ Toại Tâm trước khu phòng thí nghiệm đã ngừng nở hoa, lá vàng khô héo, mang đến không khí đìu hiu lạnh lẽo, nhưng vẫn có lá xanh kiên cường đong đưa dưới ánh mặt trời.
Bạch Chỉ bước lên cầu Bát Quái bắc qua hồ Toại Tâm, ngồi lên hàng rào đá, cúi đầu cắn ngón tay.
Trên màn hình điện thoại, nội dung tin nhắn mà cô đã nhập là: [Xin lỗi, anh là ai?]
Vẫn chưa gửi đi, cũng vì không rõ, hỏi như vậy có phải là giả ngốc không.
Dù sao cũng chỉ có hai người họ biết về vòng tay hoa nhài thôi, phải không?
Nhưng hoa nhài thật sự không nở vào mùa này, nhất là khi tuần trước, trời đổ cơn mưa nặng hạt, đánh dấu giai đoạn Lâm Nghi chuyển từ hè sang đông, hoa nhài càng khó nở hơn.
Nếu chăm sóc kỹ càng, có lẽ cũng có thể sống được.
Ngày đó cũng chỉ là trùng hợp.
Bạch Chỉ do dự một lát, sau đó cắn răng: [Được rồi.]
Nếu ngày đó chỉ là trùng hợp, vậy hôm nay sẽ mang hết dũng khí đi thử vận may.
Dù sao thì, cô luôn là một người biết rõ chuyện gì mình không thể làm, nhưng vẫn mang trong mình bản lĩnh châu chấu đá xe, sao có thể bỏ cuộc ngay từ khi bắt đầu chỉ vì cảm thấy không có khả năng?