Nhan Phóng nắm cổ áo Ôn Nguyệt, nhấc cô từ trên mặt đất lên. Ôn Nguyệt lảo đảo vài cái, suýt chút nữa là té ngã, Nhan Phóng kịp lúc đỡ cô lên kính của cô không cẩn thận rơi xuống đất.
Nhan Phóng nhặt lên đưa cho cô: “Kính xấu như vậy, em cũng đeo được à.” Xấu……
Ôn Nguyệt siết chặt tay, đối với cô từ này rất nhạy cảm. Cô có chút khẩn trương, có phải cậu chán ghét cô hay không.
Nhan Phóng thấy sự bất an trong mắt cô, nghịch tóc mái của cô: “Một người lớn lên đẹp như vậy, sao lại biến mình thành dáng vẻ này chứ?”
Cậu không hỏi cô tại sao lại biến thành dáng vẻ này, cũng không yêu cầu cô trang điểm theo sở thích của cậu, miễn cô thích là được.
Dù sao, chỉ có mình cậu nhìn thấy vẻ đẹp của cô, cô chỉ thuộc về một mình cậu.
Cậu cong môi: “Em thích là được rồi.”
Sau đó, điện thoại cậu vang lên, cậu nhìn mà không trả lời, rồi đưa cặp cho cô: “Một mình em ngoan ngoãn về nhà đi.”
Nghe điện thoại xong, cậu xoay người rời đi. Ôn Nguyệt chăm chú nhìn bóng lưng cậu thật lâu, vẫn còn nhớ câu cậu vừa nói.
Lớn lên thật đẹp, là đang khen cô sao! (≧𝖠≦)
Trong lòng cô vui vẻ tới mức nổi lên những bong bóng màu hồng. Nhan Phóng khen cô!
Cô đi nhanh về nhà, trên đường đi giống như một kẻ trộm, quần lót bên trong tiểu huy*t, lúc đi đường thật sự rất khó, lúc cô lấy ra, phần thịt mềm mại đã trở nên ửng đỏ.
Chất lỏng màu trắng đục chảy xuống đùi cô, là tất cả tinh d*ch còn sót lại của Nhan Phóng, nhớp nháp, thật sự không thoải mái.
Lúc này, thông báo tin nhắn trên Wechat hiện lên. Cô còn tưởng là tin nhắn của ba mẹ, kết quả vừa nhìn thấy, không biết từ lúc nào đã thêm một khung WeChat.
【 Đã lấy đồ ăn buổi tối ra chưa? 】
“……” Là Nhan Phóng!
Cô nhấp vào vòng bạn bè của cậu, sạch sẽ, ảnh đại diện cũng trống không, không biết từ bao giờ điện thoại của cô đã thêm Wechat của cậu, an tĩnh nằm trong danh sách bạn bè của cô.
Cô không có bạn bè, bạn tốt trong WeChat chỉ có ba mẹ cô, hiện tại lại thêm một người.
Là Nhan Phóng.
Niềm vui đến thật bất ngờ.
Cô vẫn đang suy nghĩ không biết nên trả lời cậu thế nào, cậu nhắn thế này thì cô nên trả lời thế nào đây!
Cô rửa mặt xong, ăn cơm xong, tắt đèn, ôm điện thoại trên giường, mở giao diện trò chuyện, vẫn còn đang suy nghĩ xem nên trả lời cậu thế nào.
Màn đêm bao bọc lấy cô, cảm giác tốt hơn buổi sáng, cô thích cảm giác được trùm chăn vào ban đêm.
Cô thích bóng đêm, cảm giác được thế giới thật yên tĩnh, không cần phải đối mặt với những lời người khác nói, thời gian này hoàn toàn thuộc về cô, cô có thể trốn trong chăn, hít thở bình thường.
Đây là lý do tại sao cô thích Nhan Phóng, bởi vì cậu thật sự phù hợp với bóng đêm.
Mối quan hệ của bọn họ hiện tại…… Ôn Nguyệt không muốn nghĩ nhiều, cứ như vậy là được rồi.
Ôn Nguyệt dùng ngón tay sờ màn hình Wechat của cậu, cô chỉ cần cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu thôi, giống như đang tiến vào bóng đêm vô tận.
Cô sửa tên ghi chú của cậu thành “Bóng đêm”
Buổi chiều cô đã tiêu hao quá nhiều năng lực, trong lúc mơ màng liền ngủ thiếp đi. Màn hình điện thoại vẫn còn sáng, ánh sáng lập lòe từ lúc nào không hay.
Trong đại sảnh của khu giải trí.
Nhan Phóng ngồi ở ghế lô, nhìn màn hình điện thoại không phản ứng, có chút tức giận. Cô gái này, lại không để ý tới cậu!
Triệu Thác đang cùng với một cô gái dán mặt vào micro hát hò, giống như gào thét hơn là hát nhiều. Nhóm người bên dưới thì đau khổ quằn quại.
Nhan Phóng đau đầu, đạp chân bàn trà: “Không hát được thì câm miệng đi!”
Tiếng hét lớn khiến toàn bộ người trong phòng đều im lặng, Triệu Thác thấy tâm trạng Nhan Phóng không tốt, lập tức tắt micro.
Triệu Thác cảm thấy khó hiểu, rõ ràng lúc Nhan Phóng tới tâm trạng rất tốt mà, không biết tại sao lại chọc tới cậu rồi, cậu ta bước xuống, hỏi: “Anh Nhan? Sao vậy, Nhan……”
Thấy Nhan Phóng cầm điện thoại đi ra ban công, bước chân cậu ta dừng lại, không dám tiến lại gần.
Cậu ta do dự một lúc, vẫn là tiến lại gần ban công.
Tiếng chuông kéo dài một lúc mới có người bắt máy, giọng nói của Nhan Phóng không kiềm chế được cơn tức giận: “Ôn Nguyệt! Mẹ nó, em có thể hay không……”
Bên kia truyền tới giọng nói lười biếng vang lên, giống như vừa mới tỉnh ngủ: “Dạ?”
Nhan Phóng thấy cô vẫn chưa trả lời tin nhắn, có chút lo lắng, cô vừa bị theo dõi, về nhà cũng không nói một tiếng, lỡ như trên đường đi về cô gặp phải bọn theo dõi thì sao? Cô không nhớ rõ sao?
Nhưng khi nghe được giọng nói mềm mại của cô, trong nháy mắt cậu không nhớ rõ tại sao mình lại tức giận. Nhưng phải làm sao bây giờ, cơn tức giận trong lòng không kiềm chế được, nhưng cậu không muốn trút giận lên người cô.
Triệu Thác mở cửa ban công ra, cười: “Anh Nhan, anh sao rồi……”
Nhan Phóng ấn nút tắt tiếng, sắc mặt u ám nhìn cậu ta, Triệu Thác tiến về phía trước một bước.
Nhan Phóng: “Cậu bị ngu à? Không biết làm cho bên trong im lặng được à?”
Bên trong tuy không còn ai hát nữa, nhưng nhạc vẫn còn, mọi người đều đang say sưa nghe.
Triệu Thác: “Em……làm liền đây.” –––––
Tác giả có chuyện nói:
Triệu Thác: Không lẽ tôi tới không đúng lúc? Nhan Phóng: Cậu tới rất đúng lúc.