Ôn Nguyệt nghe điện thoại, Nhan Phóng đang nói rất lớn, giống như cậu đang rất tức giận, lúc này cô mới tỉnh táo lại, sau đó cô im lặng nhìn điện thoại một lúc lâu.
Khi nghe thấy tiếng cậu lần nữa, thì bên kia đã không còn âm thanh gì nữa, rất yên tĩnh.
Ôn Nguyệt: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Em đang ngủ à?” Hóa ra cô đã ngủ rồi, thế nên mới không thấy tin nhắn của cậu, cũng bình thường thôi, làm sao mà trách cô được chứ?
Ôn Nguyệt trở mình: “Dạ, em ngủ rồi.” Cô đột nhiên nhớ ra là mình đã ngủ quên khi đang trả lời tin nhắn của cậu, cô nhìn vào màn hình, thì thấy cậu đã gửi thêm cho cô vài tin nhắn nữa, khó trách cậu tức giận như vậy!
Cô vội vàng nói: “Em quên không nhắn cho anh……” Tại cô không biết phải trả lời tin nhắn của cậu thế nào.
Nhan Phóng bị nói trúng tim đen, giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, có chút khó chịu, nhíu mày, nói: “Ai đang đợi tin nhắn của em chứ, anh không rảnh, cũng không để ý điện thoại! Anh gọi điện cho em là bởi vì……”
Giọng Nhan Phóng dịu lại: “Là bởi vì nhắc em đừng quên uống thuốc, thuốc lần trước mua, anh để ở trong hộp thuốc.” Dù biết con gái uống thuốc nhiều là không tốt, nhưng cô cứ dụ dỗ cậu như thế! Lần sau cậu không thể dễ dàng trúng kế của cô!
“Thuốc?” Ôn Nguyệt vỗ trán một cái, cô quên mất: “Em đi uống ngay đây, em cúp máy trước……”
“Cúp làm gì hả?” Vậy mà cô còn muốn cúp điện thoại của cậu, vừa mới nói chuyện chưa được một phút! Lại muốn chạy!
Ôn Nguyệt: “……”
Cô đành phải giữ điện thoại, ngoan ngoãn đi uống thuốc, sau đó trở lại giường, không có âm thhanh từ phía bên kia điện thoại, cô còn tưởng là cậu đã cúp máy, nhưng màn hình cuộc gọi vẫn còn. Cô thử gọi tên cậu: “Nhan Phóng?”
Giọng cậu lạnh lùng mà trong trẻo, giống như đang nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Ừ, anh đây.”
Ôn Nguyệt thật sự không biết nên nói cái gì, cả hai đều không nói lời nào, cô rất muốn nghe thấy giọng nói của cậu, nhưng do cậu không nói nên cô cũng hơi xấu hổ: “Vậy…… em đi ngủ đây.”
“Ừm. Ngày mai gặp.” “Ngày mai gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Phóng đút tay vào túi, mở cửa ra, đi về phía ghế lô, chỉ thấy một đám học sinh cấp ba đang yên lặng, đứng thẳng tắp, giống như học sinh tiểu học làm sai chờ bị hỏi tội, không ai dám lên tiếng.
Cậu thản nhiên xoay người dựa vào sô pha, “Làm gì thì làm đi, nhìn tôi làm gì?”
Triệu Thác thấy nét mặt Nhan Phóng đã bình thường lại, thậm chí tâm trạng còn tốt hơn chút, liền vội châm một điếu thuốc cho cậu.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Nguyệt gặp Nhan Phóng ở cổng trường. Cậu cũng nhìn thấy cô, đứng tại chỗ nhìn về phía cô.
Xung quanh có người qua lại, cô do dự một chút, rồi nhếch môi cười đi về phía cậu. Chương sau
Nhưng có người còn nhanh chân hơn cô, chạy về phía cậu, là Thẩm duy Ngọc và Liễu Từ.
Lúc Liễu Từ chạy ngang qua, đã vô tình chạm vào vai cô, còn Thẩm duy Ngọc thì đứng ở trước mặt Nhan Phóng, chặn tầm mắt của cậu.
Cô thấy Liễu Từ chào hỏi Nhan Phóng với nụ cười rất tươi. Thẩm duy Ngọc khoác vai cậu, cả ba người vui vẻ cùng nhau đi vào trong sân trường.
Ôn Nguyệt do dự một chút, vừa rồi là cậu đang đợi cô sao? Cô lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ linh tinh quăng ra ngoài.
Nhan Phóng nghe thấy giọng nói líu ríu của đứa con gái đi bên cạnh, giống như tiếng quạ đen vậy, làm cậu thật sự rất đau đầu, không như giọng nói dễ nghe của Ôn Nguyệt? Nếu không phải nể mặt Thẩm duy Ngọc, thì cậu đã đá cô ta ra xa một trăm tám mươi mét rồi.
Cậu nhíu mày, xoay người lại, nhìn về phía Ôn Nguyệt vừa đứng. Không có ai!
Mới chớp mắt, mà cô đã chạy đi đâu rồi? Ôn Nguyệt mới là quạ đen!
Nói thì hay…… “Nhan Phóng.”
Nghe thấy giọng nói này, cậu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng quay đầu, thấy Ôn Nguyệt từ từ đi tới.
“Chào cậu.” –––––
Tác giả có chuyện nói:
Nhan Phóng: Tôi mới là quạ đen!
Chúc mừng năm mới! Chúc mọi người mạnh khỏe, thịnh vượng, và may mắn!
Để tôi kể cho mọi nghe một câu chuyện vui, nhà tôi mua ba con gà và nhốt trong lồng sắt để ở sau nhà, hôm nay làm thịt hai con. Cơm nước xong tôi cùng mẹ đi cho gà ăn, bà ấy đột nhiên hỏi tôi, đêm nay một mình nó có sợ không nhỉ?
Tôi:???
Tôi khiếp sợ, không nghĩ tới lại nghe được từ người mẹ mấy chục tuổi của tôi, hỏi câu hỏi mà cháu trai, cháu gái tôi cũng sẽ không hỏi. Sau đó tôi cười to, tôi nói:Vậy sao, mẹ muốn ở đây cùng nó? Hay là đem ôm nó vào giường ngủ cùng mẹ, rồi để bố con ra lồng sắt nằm? Nó sợ thì cũng ích gì, sợ thì ngày mai không phải chết sao?
Tôi cười mẹ tôi và nói, sau đó thì biết thế nào gọi là cười người hôm trước, hôm sau người cười!! Chân tôi bước xuống mương, tôi bị ngã, và điện thoại bị rơi xuống mương!!
Giờ thì đến lượt mẹ tôi cười tôi……
Sau đó thì cả tôi đều biết, và mẹ con tôi bị mọi người cười nhạo……Tôi không còn gì để nói.