Thế giới của Ôn Nguyệt dường như trở nên yên tĩnh, trong mắt cô chỉ có chàng trai chói sáng ở trên sân, cô xuất thần nhìn cậu.
Trận thi đấu kết thúc, cuối cùng ban 2 cũng thắng, trên sân vang lên tiếng hò reo.
Nhan Phóng gọi Thẩm duy Ngọc đang thất thần: “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
Cậu ấy đã làm mất vài điểm khi thảy bóng, ngày thường cậu ấy sẽ không phạm phải sai lầm nhỏ như vậy.
Thẩm duy Ngọc lắc đầu: “Không có gì.”
Cậu có chút lo lắng cho Liễu Từ, tâm trạng cô ấy không tốt, cậu sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.
“Cậu và Ôn Nguyệt có quan hệ gì vậy?”
Tin đồn nhảm trong lớp không phải cậu chưa nghe qua, nhưng cậu chỉ cho đó là những suy đoán của mọi người mà thôi.
Thẩm duy Ngọc nghĩ là do Nhan Phóng thích ngồi ở bàn cuối, nên cũng không nghĩ nhiều. Ai biết là cậu ấy làm vậy là bởi vì một cô gái chứ? Điều này thật kỳ quái.
Theo những gì Thẩm duy Ngọc biết, Nhan Phóng đối với các cô gái khác tránh còn không kịp, không giống người thích yêu đương.
Hơn nữa đối tượng lại là Ôn Nguyệt, Thẩm duy Ngọc nhìn Ôn Nguyệt ở khu nghỉ ngơi.
Cậu không tin lời đồn đó là thật.
Nhan Phóng không trả lời câu hỏi của cậu ấy, cậu cũng đang suy nghĩ mối quan hệ của hai người họ là gì?
Cậu chỉ cảm thấy cô gái đó thật lớn mật, hơn nửa đêm còn dám dẫn cậu vào nhà một mình, cậu nổi lên tâm tư trêu chọc cô.
Chỉ là, lúc đó cô ấy thật sự rất vui, lúc bế lên thì rất mềm mại, lúc làm cũng thật thoải mái.
Cậu còn muốn giữ cô ở bên cạnh mình. Nhưng mà……
Nhan Phóng rũ mắt, cậu không thể cho cô một tương lai, đối với cô mà nói, chuyện này thật không công bằng.
Cậu đã nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của bọn họ.
*
Sau khi cuộc thi kết thúc, trên đường đi, trong lòng cả hai người đều có tâm sự, ai cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
Mấy ngày nay Nhan Phóng đều quấn lấy cô, ở cạnh cô, ngủ cùng cô, sợ Ôn Nguyệt không dám ngủ một mình.
Hai người lăn lộn tới nửa đêm.
Nhưng lần này Nhan Phóng chỉ đưa cô tới cửa, không đi vào, nói với cô: “Hai ngày nữa anh sẽ bận, có lẽ sẽ không tới đây được.”
“Thực xin lỗi.”
Nói xong cậu liền rời đi, không dám nhìn vào ánh mắt mất mát của Ôn Nguyệt, biến mất ở hành lang.
Mấy ngày sau, mối quan hệ của hai người giống như miếng băng đang nứt dần. Quay lại lúc hai người họ gặp nhau, Ôn Nguyệt giống như đang đi trên lớp băng mỏng, Nhan Phóng thường ngủ trong lớp, tan học thì rời đi rất nhanh.
Đã lâu rồi bọn họ chưa nói chuyện với nhau.
Có một ngày Nhan Phóng có vài vết thương trên người, Ôn Nguyệt lập tức biết cậu lại đi đánh nhau với người khác.
Cô đau lòng hỏi cậu: “Có đau không?”
Ôn Nguyệt muốn giơ tay sờ cậu, lại bị cậu tránh đi. Cậu nhàn nhạt nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Tay cô chạm vào không trung, từ từ thả xuống, vẻ mặt hoảng hốt. Mái tóc dài xõa hai bên, không nhìn rõ gò má của cô.
Nhan Phóng không nhịn được, nói thêm: “Em đừng lo.”
Ôn Nguyệt lấy lại bình tĩnh, lấy hết can đảm, giơ tay dưới bàn học, muốn sờ tay cậu.
Khi sắp chạm vào ngón tay của cậu, Nhan Phóng đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng học, trên bục giảng giáo viên nhìn cậu cao ngạo bước ra khỏi lớp, tức không nói nên lời.
Tay Ôn Nguyệt lại chạm vào không trung.
Nhan Phóng ra phòng học, chân đá vào thùng rác ở cạnh cầu thang. Hít một hơi thật sâu, xung quanh không có hơi thở của Ôn Nguyệt, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô ở bên cạnh cậu, cậu cảm thấy trong lòng khô khốc, lúc nào cũng muốn chạm vào cô, từ lúc nào ý thức tự chủ của cậu lại kém như vậy chứ.
Cậu dựa vào tường, châm điếu thuốc. Cậu tự cười nhạo mình.
Không nên chọc vào phụ nữ.
Bây giờ thì hay rồi, lún vào một hố sâu.
Cậu đột nhiên hút một ngụm thuốc, trong lòng xuất hiện cảm giác vô lực như muốn nuốt chửng lấy cậu.
Cậu không muốn thấy cô bị tổn thương, đặc biệt sự tổn thương này là do cậu gây ra.
Nhưng cậu thấy được rõ ràng, hành vi của mình đã làm tổn thương cô.
Mọi người không nên tiến vào quá sâu vào một thứ gì đó, nên sớm rút ra, đối với ai cũng tốt.
Nhưng sao trong lòng cậu lại đau như vậy, cậu đến khu giải trí mà mình thường tới, mở nhạc ở mức lớn nhất, tự uống rượu một mình.