Ôn Nguyệt thấy người tới không phải Nhan Phóng, nụ cười liền biến mất.
Trước mặt cô là một nam sinh có thân hình gần giống Nhan Phóng, đồng phục cậu ta mặc không phải của trường cô. Giữ tấm bản, dáng vẻ hiên ngang, vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa nhìn là người không dễ sống chung.
“Cậu là……” Người trước mặt có chút quen, nhưng Ôn Nguyệt nghĩ mãi không ra cậu ta là ai, chỉ muốn rút tay mình ra.
Trong mắt cậu ta thoáng hiện lên chút u ám, cô thật sự không nhớ ra cậu. Cậu ta nhỏ nhẹ nói, sợ nói lớn một chút sẽ làm cô sợ, nên khó khăn nói: “Hứa Độ.”
“Là…… Hứa Độ à.” Cô ngạc nhiên.
Ôn Nguyệt không ngờ được cậu nam sinh khí phách trước mặt cô, là chàng trai nói lắp và ít nói ở r trường cấp 2.
Thời gian cứ thế đẩy người ta đi về phía trước, lần nữa gặp lại nhau thì đã là cảnh còn người mất.
Bọn họ biến thành dáng vẻ của đối phương lúc trước.
Nhưng Ôn Nguyệt đối với những chuyện mình đã trải qua, không muốn nhớ lại. Cô hỏi: “Cậu? Có chuyện gì sao?”
Hứa Độ nhìn người mình ngày đêm thương nhớ, có chút nghẹn ngào. “Đi ngang qua.”
Sau khi cô biến mất, hắn đã đi tìm cô rất lâu, hỏi thăm tất cả những người quen biết cô. Nhưng mọi người đều nói sau khi tốt nghiệp thì chưa từng gặp cô, mấy năm nay cậu ta đã đi qua tất cả các trường cấp 3 ở phía Nam của thành phố.
Cuối cùng phải quay lại phòng hồ sơ của trường cấp 2, lục tung tất cả tài liệu. Mới tìm được túi hồ sơ của cô, biết được địa chỉ nhà của cô.
Hắn chờ cả một đêm nhưng không thấy cô, lúc sau quay lại, thấy bóng lưng một cô gái rất giống cô, muốn bước tới hỏi thăm. Nhưng lại có một nam sinh đột nhiên ở đâu ra đánh cậu ta, cậu ta không kịp phòng bị, nên đã phải ở bệnh viện nằm hơn một tháng.
Sau khi xuất viện, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Ngày nào hắn cũng canh giữ ở trước cổng trường cô, rốt cuộc tìm được bóng dáng quen thuộc, lúc đầu hắn không thể tin được đây là Ôn Nguyệt.
Theo cô mấy hôm mới dám chắc chắn.
Nhưng không ngờ tới rằng bên cạnh cô lúc nào cũng có một đứa con trai, dáng vẻ còn rất thân mật, cậu ta chỉ có thể nhìn bọn họ từ xa.
Hôm nay không còn đứa con trai kia nữa, hắn muốn hỏi thăm cô một chút, xem mấy năm nay cô sống thế nào? Vì sao vẻ ngoài lại thay đổi như thế này?
Mấy lời quan tâm biến thành thành câu hàn huyên không mặn không nhạt: “Đã lâu không……gặp, nhìn thấy……bóng lưng, liền biết là……là cậu.”
Hứa Độ ảo não, hận không thể cắn cái lưỡi vô dụng của mình, thời khắc quan trong lại bị cà lăm.
Ở trước mặt cô, hắn như trở lại thành chàng trai nói lắp bắp năm đó.
Ôn Nguyệt mỉm cười: “Cậu đã thay đổi rất nhiều, mọi chuyện vẫn tốt phải không?”
Nói ra những lời này, Ôn Nguyệt cảm thấy thật buồn cười, những lời này giống như là tự hỏi bản thân cô vậy.
Sau khi trải qua những chông gai, thật sự sẽ tốt hơn sao?
Chân bị đâm, bị thương rồi sẽ khỏi hẳn, mà trên người dính bùn, sẽ bị gió thổi khô, nhẹ nhàng bâng quơ vỗ vỗ vài cái, cả người vẫn sẽ dính bùn.
Hứa Độ thấy đáy mắt cô cất chứa sự đau lòng, hắn lộ ra ánh mắt thương hại. Cô cứ như là bị đau, một lực bộc phát ra từ trong xương, đột nhiên hắt tay hắn ra.
Cô không thấy buồn vì bị thương hại, dù sao thì bọn họ…… Chỉ là người qua đường mà thôi.
Khi nhìn thấy ánh mắt hắn, đã khiến cô nhớ tới dáng vẻ đáng thương khi một mình tự liếm láp vết thương trong vô số lần trong bóng đêm.
Ký ức ngày xưa, hòa vào xương cốt.
Trong một buổi hoàng hôn tĩnh lặng, cô cố gắng trốn tránh để che giấu đi khuôn mặt đã trắng bệch của mình.
Cô không để ý đến tiếng gọi của Hứa Độ, quay đầu chạy.
Giống như con cá bị mắc cạn, không thở được, chỉ có thể liều mạng mà chạy về phía trước.
Càng chạy trốn, trong lòng càng cảm thấy lo sợ bất an.
Ở phía sau, Hứa Độ như là khe hở, mở ra quá khứ cô đã muốn chôn vùi, yêu ma quỷ quái nối tiếp nhau, từ khe hở kia tràn ra ngoài.
Hứa Độ không ngờ tới cô lại không khống chế được cảm xúc, hắn đang định đuổi theo, bỗng nhiên cảm thấy có tiếng gió bén nhọn từ trên không.
Vừa ngẩng đầu, có người từ phía trên nhảy xuống, trước mặt thình lình xuất hiện đế giày. Hắn theo bản năng đưa tay đỡ, nhưng trên mặt vẫn bị đế giày đá vào.
Hắn bị đá ngã ra đất thật mạnh, chỉ thấy một người đang đứng trước mặt mình.
Dáng người cao ráo, cúi xuống nhìn hắn, giống như một đế vương, đang nhìn một con kiến.
Phía sau Nhan Phóng là bóng đêm hoang vắng, đen như mực.
Ngọn lửa nơi đáy mắt, lệ khí quanh thân bắn ra tứ phía, tay chân hung hăng, đấm đá khắp người Hứa Độ.
Hắn tránh không kịp, lãnh vài cú đấm rồi nhanh chóng đánh trả.
Từ cách hắn đánh cậu, Hứa Độ nhận ra cậu chính là người đã đánh mình lần trước!
Hứa Độ trong lúc tránh né đỡ đòn, mở miệng châm chọc: “Đánh lén thì còn gọi là đàn ông à?”
Nhan Phóng cười lạnh, đá ngang một cái: “Ông đây là ba của mày!”
Ra tay càng thêm tàn nhẫn, giống như muốn giết người, đánh Hứa Độ liên tục bại lui.
Hứa Độ mới học võ được hai năm, hơn nữa mới xuất viện, vết thương cũ chưa lành, căn bản không phải là đối thủ của Nhan Phóng – người được học võ từ nhỏ.
Cách đó không xa, Ôn Nguyệt bị ngã trên đất, kêu lên một tiếng, Nhan Phóng phân tâm, Hứa Độ thấy cậu lộ sơ hở, liên tục phản kích.