Nhan Phóng yên lặng nhìn Ôn Nguyệt vì cậu mà bận rộn trước sau, vùi đầu xử lý vết thương cho cậu, băng bó cho cậu.
Cậu đang trần truồng, híp mắt, giống như một con mèo lười biếng vô cùng hưởng thụ, hoàn toàn nhìn không ra là người bị mảnh chai bia rạch vài nhát.
Ôn Nguyệt nhìn mà cảm thấy đau lòng, nhìn trên người cậu nhiều vết thương dữ tợn như vậy, cô lại không có tiền đồ mà rơi nước mắt, cô không dám ngẩng đầu, sợ cậu nhìn thấy.
Bàn tay của Nhan Phóng nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc bù xù của cô, Ôn Nguyệt tránh khỏi tay cậu, bất mãn: “Anh đừng nhúc nhích, băng gạc sắp tuột ra rồi kìa.”
Cô quấn vết thương trước ngực cậu lại bằng băng gạc, sau khi chắc chắn đã xử lý xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự thật là, mỗi lần đều bị thương, anh là người sắt sao, không biết đau à?
“Được rồi.” Cô lặng lẽ lau nước mắt, từ mặt đất đứng dậy, bị Nhan Phóng giữ chặt cổ tay.
“Còn chưa xong đâu, còn có vết thương, em không kiểm tra cẩn thận sao.”
Ôn Nguyệt lại cẩn thận kiểm tra người cậu, xác định mấy vết thương đều được cô xử lý rồi. Tầm mắt của cô theo thắt lưng cường tráng của cậu di chuyển xuống, chỉ thấy cái quần vải giữa hai chân cậu đang căng phồng lên.
Cô nhanh chóng dời mắt đi, hỏi cậu: “Chân có bị thương không?”.
Cậu cắn băng vải lỏng lẻo trên tay, ánh mắt tối tăm đan xen nhau, không né tránh mà nhìn cô.
Cậu kéo cô qua, cô ngã trên người cậu, tay cô kịp lúc chống lên sofa, mới tránh đụng vào vết thương của cậu.
“Anh đang làm gì vậy?” Ôn Nguyệt đẩy cậu ra: “Động tác của anh mạnh quá đó, miệng vết thương sẽ bị chảy máu mất.”
“Vậy sao em không kiểm tra chân cho anh, bác sĩ Ôn, em làm không đúng công việc rồi.” Ánh mắt cậu lưu luyến nhìn môi và mắt cô, môi cậu mím lại, yết hầu trượt nhẹ.
Bàn tay cậu giữ vòng eo cô, thân trên của họ dán sát vào nhau, tay cậu nâng hông cô, để cô ngồi trên đùi cậu.
Côn th*t của cậu bị tiểu huy*t của cô đè lên, cậu nhún eo hai cái, chỗ riêng tư của họ cách nhau một lớp vải.
Bàn tay quấn băng của cậu, nắm lấy bờ mông mềm mại của cô, cảm giác ma sát thô ráp, làm cho cơ thể cô bắt đầu có cảm giác khác thường.
Cô hóa thành vũng nước trong lòng cậu, liền bị cậu trêu chọc: “Sao còn chưa chủ động kiểm tra vậy?”
Cô bật khóc trong ngực cậu, giọng nói khàn khàn: “Anh ôm em chặt như vậy, làm thế nào mà em kiểm tra được chứ.”
Cậu ở bên tai cô giễu cợt nói: “Sao lại không được?”
“Em có thể dùng tiểu huy*t để kiểm tra “chân*” của anh xem có bị sao không?”
(*Ý ổng đang nói là kêu bả kiểm tra cái đó của ổng.)
Thì ra ý cậu nói kiểm tra “chân” là ý này!! Cô liền hiểu ra.
“Không thể!” Cô lập tức từ chối, bị thương nặng như vậy, còn dám làm động tác lớn, cậu thật sự không quan tâm cơ thể mình một chút sao.
Cậu bị cô lớn tiếng từ chối, khẽ chau mày, ánh mắt đầy mất mát. Không nói nữa, không nói một tiếng mà ôm chặt lấy cô.
“Em không phải là ý đó…” Cô cảm thấy mình quá cứng rắn, ngập gừng giải thích: “Anh bị thương nặng như vậy, bây giờ làm… Vết thương sẽ bị chảy máu, sẽ lâu lành hơn. ”
Nhan Phóng nghe vậy ánh mắt sáng lên.
Những gì cậu nghe được là: “A ba a ba a ba, hiện tại làm, a ba a ba a ba.”
Tay anh mở cánh mông của cô ra, quần lót của cô đã bị d*m thủy làm ướt, anh cởi quần lót của cô, ngón tay chạm vào tiểu huy*t, tay sờ được d*m thủy của cô.
“Đừng…”
“Ướt như vậy, còn cứng miệng à?”
“Ngoan, ngồi lên, cho em cưỡi côn th*t của anh đó.”
Ôn Nguyệt vẫn muốn từ chối, lại nghe cậu cam đoan nói: “Yên tâm anh không, vết thương cũng không có chuyện gì. ”
Tư thế nữ ở trên, bọn họ còn chưa thử qua, Ôn Nguyệt tin lời cậu là thật, có vài phần dao động.
Nhưng đồng thời, cô cảm thấy mình không nên mềm lòng, ở trên giường, Nhan Phóng thật sự giống như một con ngựa hoang đứt dây cương, không thỏa mãn cậu không bỏ qua.
Cô quyết tâm, chống lên bả vai cậu, kết quả động tác này rất hợp ý cậu.
Cậu bóp eo nhỏ mềm mại không xương của cô xuống, cậu lộ côn th*t ra giống như kiếm vào vỏ, đâm thẳng vào tiểu huy*t của cô.