Kể từ đó, Ôn Nguyệt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí không dám để lộ nỗi buồn của mình. Nhưng vẫn luôn dính lấy cậu, Nhan Phóng không biết đêm đó cô đã nghe được những lời cậu nói, vẫn vui vẻ như thường ngày.
Đến tiết văn nghệ, mỗi lớp phải tổ chức một tiết mục, ít nhất phải có một tiết mục, Trương Linh Lị là người được giao trọng trách của ban văn hóa và giải trí, tổ chức chỉ huy mọi người diễn kịch.
Những người ưu tú và có ngoại hình đẹp trong lớp đều được Trương Linh Lị mời, nhưng Nhan Phóng chưa bao giờ tham gia vào những việc này.
Trương Linh Lị mời Sầm Triều, nhưng cô ấy không muốn đi, sau đó lại nghe nói Thẩm duy Ngọc cũng tham gia đã khiến nhiệt huyết của cô ấy dâng trào mà đồng ý.
Lễ văn nghệ diễn ra cùng lúc với cuộc thi ngâm thơ, giáo viên ngữ văn đều đang đau đầu, ngày thường ngâm thơ dù hay, thì tất cả cũng đều phải đi lễ hội. Dù không đi hội, thì ngâm thơ cũng không được ưa chuộng mấy, chỉ có vài ba người đi.
Cô giáo nhìn cô học sinh đang ngồi trong góc, thầm nghĩ cô ấy sẽ là một hạt giống tốt, trước khi vào lớp liền hỏi: “Em học sinh ở hàng cuối cùng tên gì vậy?”
Thẩm duy Ngọc quay lại nhìn người cô giáo chỉ, Sầm Triều lập tức lộ ra tình ý, điên cuồng ném cho cậu ta vô vàn ánh nhìn quyến rũ. Cậu bình tĩnh không một chút lay động, nhìn về phía giáo viên nói: “Thưa cô, cậu ấy tên là Ôn Nguyệt.”
“Ôn Nguyệt phải không? Em nói tiếng phổ thông rất tốt. Trường có cuộc thi ngâm thơ. Em có thời gian tham gia không?” Sầm Triều quay sang cô làm động tác cổ vũ: “Tham gia đi! Tiểu Nguyệt! Cậu có thể!” Ôn Nguyệt cau mày, “Tớ…” Cô đã hứa sẽ đi xem Sầm Triều biểu diễn rồi.
Nhan Phóng vươn tay nắm chặt lấy tay cô, như rót dũng khí vô tận vào trong cơ thể cô: “Nếu em muốn thì đi, nếu em không muốn thì không đi, không ai có thể ép buộc em cả.”
Trương Linh Lị bật cười, trêu chọc nói: “Cô giáo, cô cho cậu ấy đi đi, Ôn Nguyệt ngâm thơ hơi bị tốt đó ạ.”
Cô ta muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Ôn Nguyệt.
Lúc nói cô luôn lắp bắp, cô làm sao có thể đứng trên sân khấu được chứ?
Lý Kỳ Y nhìn cô cười, sau đó nói: “Đúng vậy, bạn học Ôn nhất định có thể làm được.”
Nhan Phóng cau mày, vừa định lên tiếng thì bị giáo viên Ngữ Văn cắt ngang một cách gay gắt: “Em ấy là Ôn Nguyệt hay các em là Ôn Nguyệt? Tôi hỏi mấy em à?”
Hai người xấu hổ nhìn nhau, Trương Linh Lị sợ làm mất lòng Nhan Phóng nên không dám nói thêm, cô ta cho rằng mình nói không sai, không ngừng dồn ép cô giáo: “Những gì chúng em nói đều là sự thật, bạn học Ôn rất giỏi.”
Cô giáo dạy Ngữ Văn: “Ôn Nguyệt.”
Ôn Nguyệt chạm vào ngón tay Nhan Phóng, cẩn thận vuốt nhẹ mái tóc, nhìn cậu thật lâu, kiên quyết nói với giáo viên: “Em đi ạ.”
“Được rồi, sau giờ học em có thể đến văn phòng của tôi. Nếu các em khác có hứng thú đến cuộc thi ngâm thơ, thì cứ đến văn phòng tìm tôi.”
Sau khi nói xong, giáo viên cũng rời khỏi lớp học.
Sầm Triều hoan hô: “Thật lợi hại! Tiểu Nguyệt cậu đừng để lộ năng lực trước nha! Không có chỗ đứng cũng không sao, lần sau chúng ta sẽ lấy lại! Chừng nào biểu diễn kết thúc, tớ sẽ tới gặp cậu sau!”
“Lo lắng hay quên lời cũng không thành vấn đề, thứ chúng ta muốn chính là động lực!”
Ôn Nguyệt cười nhẹ, cô còn không biết Sầm Triều lại có tiềm năng làm mẹ. Cô ấy dặn dò nhiều như vậy, ai không biết còn tưởng rằng cô ấy sẽ là người nên sân khấu biểu diễn.
Nhan Phóng trừng mắt nhìn cô ấy: “Sao cậu lại nói nhiều như vậy? Cậu không im miệng được phải không?”
Sầm Triều khịt mũi, sau khi quen Ôn Nguyệt, cô ấy mới dám nói lại Nhan Phóng: “Miệng của cậu hay gì mà cậu nói tôi? Cậu là tốt nhất được chưa?”
Nhan Phóng lạnh lùng liếc cô ấy một cái khiến cô ấy rụt cổ trốn sau lưng Ôn Nguyệt.
Khi kẻ thù yếu, cô ấy mạnh mẽ, và khi kẻ thù mạnh, cô ấy đầu hàng.
Ôn Nguyệt giải hòa cho hai người rồi đi vào văn phòng, nhưng ánh mắt hai người họ đều dính vào người cô.