Liên hoan nghệ thuật và cuộc thi ngâm thơ đến như đã định.
Trong cuộc thi ngâm thơ của Văn hóa đỏ, tất cả các lãnh đạo đều thích xem, mà căn bản toàn bộ học sinh trong trường đều sẽ đi.
Nếu không có hứng thú, thi bọn họ sẽ đi xem những anh chàng đẹp trai chơi bóng rổ. Nhưng anh chàng đẹp trai hôm nay không thi đấu, nghe nói cậu đi xem ngâm thơ.
Tất cả các cô gái thở dài, cuộc thi ngâm thơ thì có gì hay chứ?
Nhưng soái ca đang xem cuộc thi ngâm thơ, thì có nghĩa là khi các cô đi thi, các cô cũng có thể nhìn thấy anh chàng đẹp trai!
Các cô gái lên khán phòng cùng tầng để biểu diễn nghệ thuật.
Chờ ở phía sau, chuẩn bị bốc thăm, Nhan Phóng ở bên cạnh cô. Nắm tay, cậu gãi gãi tay cô: “Căng thẳng à?”
Ôn Nguyệt lắc đầu. Điện thoại của Nhan Phóng vang lên, cạu sốt ruột cúp máy. Kể từ buổi tối hôm cậu đi chơi, thường xuyên có các cuộc gọi, nhưng cậu không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào.
Thấy cậu lại cúp máy, Ôn Nguyệt cảm thấy có chút không bình thường liền hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn luôn nói không có gì.
*
Liễu Từ tìm thấy Thẩm duy Ngọc đang chuẩn bị trong hậu trường, cô ta kéo cậu ra hành lang, và các bạn cùng lớp phía sau đang la hét.
Thẩm duy Ngọc nhìn cổ tay cậu bị cô ta nắm, khóe miệng nhếch lên.
Nhưng những gì cô ta nói khiến nụ cười của cậu dần biến mất: “Duy Ngọc ‘@7+ có thể cho Nhan Phóng xem buổi biểu diễn của tới được không?”
Buổi biểu diễn của cô ta là múa ba lê, cô ta muốn Nhan Phóng làm khán giả, để cạu biết cô ta ưu tú như thế vậy, người phụ nữ đó không thể so sánh với cô ta.
Cậu phát hiện những lời như châu ngọc của mình qua tai cô ta cũng sẽ biến thành cát sỏi.
Thẩm duy Ngọc hất tay cô ta ra với vẻ mặt ủ rũ: “Cậu tự mình đi tìm cậu ấy đi, tớ chỉ là bạn của cậu ấy thôi, không phải ba của cậu ấy, nên tớ không thể bắt cậu ta đi được.”
“Nhưng tớ không tìm thấy cậu ấy ở đâu cả.” Vẻ mặt Liễu Từ đầy lo lắng: “Cậu có thể giúp tớ được không?”
Nước mắt long lanh trong mắt cô ta: “Tớ lớn thế này chưa bao giờ cầu xin cậu, nên lần này tớ cầu xin cậu đó.”
Giọng điệu cô ta khiêm tốn, ngón tay cô ta kéo góc quần áo của cậu và lắc lư. Cô ta biết là cậu sẽ không chịu đường dáng vẻ này của cô ta.
Cạu không nói lời nào, xoay người rời đi, nhưng không phải về vào hậu trường cảu buổi biểu diễn.
Liễu Từ biết chuyện đã thành, Liễu Từ gạt nước mắt, Trương Linh Lị và Ngô Xu bước ra.
Trương Linh Lị: “Đúng là hoa khôi có khác, nói một tiếng lớp trưởng liền răm rắp nghe theo.”
Ngô Xu che giấu sự ghen tị trong mắt, trìu mến nắm tay cô ta, chân thành nói: “Nhan Phóng hoàn hảo như vậy, không nên bị loại người đó làm cho ô uế được. Người tài giỏi phải sánh với mỹ nữ.”
Ngô Xu giở trò cũ, đem chuyện của thời cấp 2 của Ôn Nguyệt rêu rao khắp nơi, các cô liền cho là thật, vì thế nhiều người không biết đều tin đó là sự thật.
Cùng lắm chỉ là một đám ngu ngốc thôi, nói cái gì cũng tin. Cô ta giấu đi vẻ khinh thường trên khuôn mặt mình.
Liễu Từ lạnh lùng rút tay ra, mặc kệ bọn họ, sải bước đi về phía khán đài.
Bọn họ cho rằng cô ta không hiểu tâm tư của bọn họ chắc, đây chỉ là một trò đùa, bọn họ thích Nhan Phóng lâu như vậy, chẳng lẽ không cảm giác được Ngô Xu đang suy nghĩ gì sao?
Nhưng tình cờ là cô ta cũng muốn có cơ hội đó, họ muốn dạy cho người phụ nữ đó một bài học.
Chỉ là để lợi dụng nhau thôi, cô ta không muốn dính líu đến họ.
Thẩm duy Ngọc biết Nhan Phóng đang ở cùng với Ôn Nguyệt, cậu ta bước đến với vẻ mặt xấu hổ, đặc biệt là đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Ôn Nguyệt.
Cậu ta càng cảm thấy có lỗi, không thể chịu đựng được khi phải nói điều đó trước mặt cô, vì vậy cậu ta đã kêu Nhan Phóng ra ngoài. Sau đó, một nhân viên thông báo cho Ôn nguyệt để bốc thăm thứ tự.
Cô lấy số và lui vào hậu trường, nhưng Nhan Phóng vẫn chưa quay lại. Cô chỉ yên lặng ngồi tại chỗ đợi cậu, trong khi hai thí sinh đang lẩm bẩm điều gì đó.
“Đúng vậy, hình như là cái tên này. Rất nổi tiếng ở lớp 11A2.”
“Phải đó, nghe nói là bạo lực học đường, nếu không thì ai dám đánh người trong nhà vệ sinh chứ.”
“Cậu ta trông đẹp trai, có một vài cô gái trong lớp của chúng tôi đều thích cậu ấy.”
Cô đột nhiên hoảng sợ không thể giải thích được, như thể có điều gì đó sẽ xảy ra.
Quả nhiên, từ trong lời nói của bọn họ cô đã nghe thấy tên của Nhan Phóng.
Cô hoảng sợ, vội vàng hỏi hai người rằng họ đã nhìn thấy Nhan Phóng ở nhà vệ sinh nào.
Cả hai người họ nghe cô hỏi thì cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nói cho cô biết vị trí.
Ôn Nguyệt đi theo hướng bọn họ nói, vừa lúc bỏ lỡ cảnh Nhan Phóng đang bị nhân viên dẫn ra khỏi hậu trường.