Nhan Phóng ôm cô đi ra, như là ôm bảo bối vừa mới tìm lại được, thở cũng không dám thở mạnh, sợ làm cho cô sợ.
Ôn Nguyệt an tĩnh ở trong ngực cậu, nắm chặt góc áo của cậu, nhìn xương cằm kéo căng ra của cậu, không dám lên tiếng.
Cậu không nói lời nào, trong lòng Ôn Nguyệt sợ hãi. Dáng vẻ lúc nãy của cậu thật sự đáng sợ.
Đuôi mắt màu đỏ tươi của cậu vẫn chưa mờ đi, có thể thấy được cậu vẫn đang rất tức giận.
“Nhan Phóng……” Cô nhỏ giọng hỏi, “Cô ta sẽ chết sao.”
Nhan Phóng dừng bước chân lại, nhìn chằm chằm phía trước, không nhìn người trong ngực mình.
“Em còn tâm trạng lo lắng cho cô ta?! Sao em không lo lắng cho bản thân mình này?”
Giọng điệu cứng ngắc, từng câu từng chữ giống như từ trong cổ họng bật ra.
Cậu hoàn toàn không dám nghĩ tới, nếu như mình đến chậm một chút, thì cậu sẽ phải chứng kiến những gì.
Ngực cậu phập phồng kịch liệt, cảm xúc nhất thời không có cách nào ổn định lại.
Như vậy, cậu lại một lần nữa nhìn người mình yêu thương nhất chết trước mặt mình.
Ôn Nguyệt không nói nên lời, nhưng cô thật sự rất lo lắng, nước mắt chảy dài, bả vai run run, chuyển từ khóc thầm không ra tiếng thành nhỏ giọng nghẹn ngào.
Nhan Phóng cũng mềm lòng, thấp giọng: “Không khóc không khóc, anh không có mắng em.”
“Nhưng mà em rất sợ, em rất lo lắng.”
Cô khóc đến nấc cụt, nói chuyện đều không lưu loát.
“Nếu như cô ta mà chết, anh sẽ phải ngồi tù. Bởi vì loại người này mà đã kéo anh xuống nước, em không muốn, em không thích như vậy.”
Vòng tay cậu đang ôm cô càng siết chặt, trong lòng thoải mái, tiếp tục ôm cô đi về phía trước.
Thì ra, là bởi vì đang lo lắng cho cậu sao? Cô không phải không tin cậu.
Cũng không phải là sợ cậu. Là cô đứng về phía cậu.
Màu đỏ tươi dưới đáy mắt cậu dần mờ đi.
“Không chết, yên tâm.” Cậu xuống tay rất có chừng mực, cùng lắm làm cho người đó bị chấn động não, chỉ cần không chết, cậu đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Cậu còn cảm thấy ra tay như vậy còn nhẹ.
Ôn Nguyệt ngẩng đầu lên, xác nhận nói: “Phải không?” “Ừ.”
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Nguyệt tin cậu, cô lau nước mắt, nhìn bảng số trên tay mình, liền bảo Nhan Phóng dừng lại, “Em còn muốn đi thi đấu! Thả em xuống đi.”
Lại một lần nữa Nhan Phóng phải dừng chân, giọng điệu mạnh mẽ kèm theo chút bất đắc dĩ: “Ôn Nguyệt!”
“Bây giờ em không đi xử lý vết thương của mình, còn nghĩ đến thi đấu cái gì nữa.”
“Em bị thương không nặng, không có vấn đề gì, em thi đấu xong lập tức sẽ đi xử lý!” Cô vỗ ngực bảo đảm, nhưng không cẩn thận động tới miệng vết thương, cô nhịn đau không dám hé răng, không dám biểu lộ, bằng không cậu nhất định sẽ không cho mình đi.
Cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, nhìn chằm chằm vào cô, màu xám đen trong đôi đồng tử ánh lên tinh quang lấp lánh, lại như ngưng đọng một tầng sương mù, dịu dàng mà bất lực nhìn cô.
“Em không thể quan tâm bản thân mình hơn một chút được sao? Nếu anh không đến kịp, em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Cậu một tay kéo cô vào lòng, tựa đầu vào vai của cô.
Thấp giọng khẽ nói, giọng điệu buồn bã: “Thiếu chút nữa anh đã mất em….” Loại cảm giác bất lực này, cậu thật sự không muốn lại trải qua một lần nữa.
Ôn Nguyệt nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào từ trong giọng nói của anh, cô không thể thấy được có một giọt nước mắt không một tiếng động rơi lẫn vào trong mái tóc cô.
Cô đưa tay ôm lại cậu, tay ở phía sau lưng cậu nhẹ nhàng vỗ: “Không phải là không có việc gì sao.”
“Hơn nữa, em biết là anh sẽ đến, lúc đấy em nghe được tiếng hét của Ngô Xu, em biết ngay đó là anh.”
“Anh nhất định sẽ đến cứu em.”
Khi đó Tề Điềm đang hưng phấn nên không để ý đến những chi tiết này, nhưng Ôn Nguyệt lại nghe được, sợ Tề Điềm biết được thì sẽ lập tức ra tay.
Đầu tiên là cô lên giọng, nói thật to để đánh lạc hướng cô ta, kéo dài thời gian. Quả thật như cô nghĩ, cô biết là cậu nhất định sẽ tới.
Cô nguyện cho cậu mọi sự tín nhiệm.
Tuy rằng lúc ấy cô rất sợ, nhưng ngay khi nhìn thấy Nhan Phóng, thì mọi dũng khí trước đó đều trở lại.
Đây là cậu cho cô sự tự tin.
Nhan Phóng cúi đầu nhìn cô: “Thật sự?” Ôn Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Cậu dùng ngón tay thô ráp lau đi nước mắt cho cô, nhéo nhéo má cô, sau đó vén quần áo của cô lên: “Để anh xem em bị thương có nặng không.”
Ôn Nguyệt giữ lấy tay cậu, mắt nhìn xung quanh: “Đừng làm vậy ở đây.” “Yên tâm không sao đâu!”
Lúc này cảnh sát cùng bác sĩ đã tới, nhìn thấy hai người ở lối vào khán phòng, có một nam cảnh sát đi ngang qua, còn bớt thời gian trêu chọc một câu: “Đúng là người trẻ tuổi bây giờ nha.”