Ôn Nguyệt tự tin tỏa sáng, giọng nói trong trẻo như chim vàng anh vang vọng khắp phòng biểu diễn.
Cô phát âm chuẩn từng câu từng chữ, lúc bắt đầu thì chậm rãi và tràn đầy cảm xúc, khi cao trào thì da diết và mạnh mẽ, cuối cùng cô kết thúc một cách uyển chuyển du dương.
Quá trình đọc diễn cảm rất tự nhiên và trôi chảy, đan xen vào đó là câu chuyện xưa khiến người ta cảm động, nắm bắt nhịp điệu rất tốt.
Văn hóa đỏ (红色文化)* luôn là khuôn mẫu nhàm chán trong mắt giới trẻ. Nhưng sau khi Ôn Nguyệt trình bày xong, hình ảnh cô đọc diễn cảm thật sinh
động, rất nhiều học sinh vì vẻ đẹp của cô mà dừng chân, vì thực lực của cô mà reo hò.
(*Nền văn hóa đỏ là nền văn hóa tiên tiến, đặc sắc Trung Quốc do Cộng sản Trung Quốc, các nhân tố tiên tiến và nhân dân Trung Quốc chung sức sáng tạo trong những năm chiến tranh cách mạng, chứa đựng tinh thần cách mạng phong phú và nội hàm lịch sử, văn hóa sâu sắc. (Baidu)
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, Ôn Nguyệt cười nhẹ, khom lưng bước xuống đài. “Ôi, tao không biết khối 11 có một em gái xinh như vậy đó.”
“Cô ấy còn đẹp hơn cả hoa khôi ấy nhở?”
“Mày không thấy là ngoại trừ nhan sắc, cô ấy còn giỏi đọc diễn cảm à?” “Đúng! Tao cũng thấy thế!”
Nhan Phóng nghe thấy những lời khen ngợi xung quanh, trong lòng vô cùng vinh dự, nhướng mày hất mặt lên, cả người lộ ra vẻ tự hào.
“Tao quyết định rồi! Cô ấy sẽ là nữ thần mới của tao!”
“Cái gì mà của mày? Là của tao! Tao muốn đi xin phương thức liên hệ của cô ấy.”
Đột nhiên bọn họ thấy nam sinh ngồi phía trước quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt chết chóc.
Bọn họ thấy ớn lạnh cả người, không biết đã mạo phạm gì đến vị đại Phật này. Cả hai cúi đầu, khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi nhé.”
Nhưng nam sinh kia vẫn không thôi nhìn bọn họ, cho đến khi Ôn Nguyệt vừa xuống đài đi đến trước mặt cậu, cậu mới nắm chặt tay cô, 10 ngón tay đan vào nhau như đang tuyên bố chủ quyền.
Bây giờ bọn họ mới hiểu ra, chỉ thấy nam sinh lại đen mặt nhìn bọn họ, ý tứ rất rõ ràng, trên mặt như viết dòng chữ: “Chúng mày dám đi xin phương thức liên hệ của cô ấy? Thử xem?”
Bọn họ nào có gan đó!?
Lắc đầu nguầy nguậy: “Không, chúng tôi không muốn nữa!”
Lúc này Nhan Phóng mới quay đầu, Ôn Nguyệt nhìn cậu, lại nhìn mấy người bị dọa thành bé ngoan, cô khẽ đánh cậu: “Anh lại dọa người ta chứ gì?”
Nhan Phóng ngạo mạn hừ một tiếng, Ôn Nguyệt xoay người gật đầu xin lỗi bọn họ thay cậu.
Nhan Phóng xoay đầu của cô về, mím môi, nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Nguyệt nhìn cậu, đôi mắt cong thành hình trăng non, muốn được khen: “Em giỏi không?” Có phải cô đã giỏi hơn rồi không? Có đủ để tiến gần thêm một chút không?
Có phải cô đã tiến được thêm một bước để sát cánh cùng cậu không?
Nhan Phóng xoa đầu cô, ghé vào bên tai cô rồi thấp giọng nói: “Em rất giỏi.”
Cậu chú ý đến những ánh mắt xung quanh nhìn cô như hổ rình mồi, giọng nói hờn dỗi: “Có phải em nên cho anh một danh phận rồi không?”
Đột nhiên cậu bắt kịp ý tưởng lóe lên trong đầu, muốn gài bẫy cô, muốn cô thuộc về một mình cậu.
Niềm vui đến bất ngờ khiến Ôn Nguyệt cảm giác như trúng số, đầu tiên là đứng hình, rồi máu dồn lên não khiến cô không biết nên làm gì.
Nghe câu nói của cậu, tim cô đập bình bịch, vui mừng không biết nên phản ứng thế nào.
Nhan Phóng cau mày lại, tức giận, càng dỗi cô hơn: “Em không thích à?”
“Đâu có!” Ôn Nguyệt phản bác ngay, lúc này Nhan Phóng mới cười cười kiểu quả nhiên là như vậy.
“Anh biết em thích anh, sao lại không đồng ý? Điều này không thể được.”
Cậu quang minh chính đại ôm lấy vai cô, hất cằm lên rồi kiêu ngạo nhìn tứ phía. Như đang cảnh cáo, chúng mày trợn to mắt chó lên nhìn đi, cô ấy là của tao.
*
Sầm Triều vào vai một nhân vật nhỏ bé mờ nhạt chỉ xuất hiện một thời gian ngắn trên sân khấu. Nhưng Trương Linh Lị với tư cách là một ủy viên ban văn hóa & giải trí vào vai một nhân vật lớn, cô ấy không có ở đây… Sầm Triều đã mang nó tới.
Cô có phân đoạn diễn phối hợp với Thẩm duy Ngọc, mượn cơ hội ăn bớt, hết sờ tay lại sờ eo, khuôn mặt tươi cười niềm nở.
Trước mặt nhiều người dưới đài, cậu ta không thể phát tác được, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.
Sầm Triều biến vai diễn thiên kim đại tiểu thư yêu mà không được đáp lại trong kịch bản thành vai diễn cường thủ hào đoạt.
Ngoại trừ cách diễn khác, cốt truyện và lời thoại vẫn y như cũ, khiến cho vở kịch buồn ai oán ban đầu trở nên sinh động hơn, còn nhận được rất nhiều tràng pháo tay trầm trồ khen ngợi.
Sau khi màn trình diễn kết thúc, Thẩm duy Ngọc khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, bảo cô nên biết tự trọng.
Lúc đó, bởi vì đau bụng nên Sầm Triều không thể đi xem Ôn Nguyệt đọc diễn cảm, gần như những người ở hậu trường đều đi hết.
Cô đứng dậy đối diện với cậu ta, đau đến mức không đứng vững, cậu ta tay nhanh hơn não đỡ lấy cô.
Cô cong môi cười, theo lực đỡ mà đứng thẳng dậy, ngón tay sờ lên bắp thịt rắn chắc của anh, duyên dáng cười: “Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng là cậu động tay động chân với tớ mà, còn bảo tớ tự trọng cái gì?”
Thẩm duy Ngọc rút tay về, tránh cô như tránh rắn rết: “Đều là bạn học với nhau, đừng khiến mối quan hệ trở nên quá cứng nhắc.”
Cô ép cậu ta vào tường, một tay chống trên tường, kabe-don* cậu ta: “Lần trước cậu gọi tên tớ.”
(*Dồn đối phương vào tường, rồi sau đó… cưỡng ôm hay cưỡng hôn thì tùy. (Kabe có nghĩa là bức tường, còn “don” là âm thanh được tạo ra khi bạn đập tay vào tường). (Nguồn: sumuoi.mobi)
Chính miệng cậu gọi tên của cô, không phải thích thì là gì?
Thẩm duy Ngọc cảm thấy cậu ta như tú tài gặp binh, có lý cũng không nói được: “Cậu vô lý quá… Ưm…”
“Tớ không đấy.”
Sầm Triều không muốn nghe cậu lải nhải, như hòa thượng tụng kinh vậy, cô kéo cà vạt của cậu, bắt cậu cúi đầu xuống.
Đôi môi hai người chạm nhau, cảm giác mềm mại như một tia sét đánh thẳng vào đại não của cậu.
Cậu mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được, sau khi tỉnh táo lại thì đẩy cô ra rồi chạy đi.
Sầm Triều thấy bóng dáng chạy trối chết của cậu thì mỉm cười, ngón cái nhẹ mân mê đôi môi, cảm nhận được hơi thở của anh, nhẹ giọng nói: “Tớ không biết có lý là gì hết.”
“Tớ chỉ biết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Cô giơ tay lên tạo thành hình khẩu súng, làm động tác bắn nổ sau lưng anh.