Bắt đầu từ ngày hôm đó, không biết Lý Đông Phóng bận gì mà không thấy mặt mũi đâu. Ninh Mật không tin anh bị mình chọc tức, mà cho dù chuyện này có liên quan đến cô đi chăng nữa thì cùng lắm là do cô bất cẩn làm anh mất mặt mà thôi. Cũng không biết có phải do bệnh nhà giàu quen thói sai bảo người khác hay không, lòng dạ cũng hẹp hòi hơn.
Lòng cô cảm thấy hụt hẫng, không nhịn được bèn hỏi dì Tôn, “Dạo này chú út bận gì hả dì? Bữa giờ cháu không thấy chú ấy.”
Dì Tôn dọn thức ăn thừa trên bàn, ra ra vào vào phòng bếp, cô chờ dì trả lời nên đi theo dì ấy vào phòng bếp.
Nhưng Lý Nguyệt lại trả lời, “Trước đây Đông Phóng cũng không về nhà thường xuyên, một tháng về nhà năm ngày là quá lắm rồi.”
Cũng có nghĩa là, từ khi cô đến đây, Lý Đông Phóng năng về nhà hơn, anh bảo Ninh Mật về nhà, anh thấy vui nên về nhà thường xuyên hơn, nhưng thật ra là về đây để giám sát cô.
Dì Tôn cảm thấy Ninh Mật là một cô nhóc, có lẽ ở cùng Lý Đông Phóng lâu nên có cảm giác ỷ lại anh, cho nên dì an ủi cô, “Chú út của cháu sau này cũng sẽ lập gia đình, không thể ở bên cháu mỗi ngày được.”
Cô biết chứ, nhưng ý cô không phải thế. Anh càng bận không để ý đến cô thì càng tốt. Cô suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng cảm thấy ngứa ngáy, nếu không hỏi thì không thoải mái, không biết là vì sao nữa, “Cô ơi, thế… chú út độc thân ạ?”
Lý Nguyệt nhìn cô đầy khó hiểu, nghĩ nghĩ một chút mới trả lời, “Cô không biết, không thấy nó nhắc tới. Nhưng bên ngoài thì có tin đồn, không đáng tin cậy.”
Tôn Tú Ngọc lại nói, “Lý tổng muốn gì có đó, điều kiện của cậu ấy tốt như thế, không chừng có một ngày sẽ đưa thím út của cháu về đây giới thiệu đấy.”
Ninh Mật “À” một tiếng, trong lòng lại không có vị gì, bình thường cô đã quen được quan tâm, bây giờ cảm giác giống như bị thất sủng vậy.
Cô đúng là thèm ngược, nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên một cái mà thôi, bây giờ mạng cô đang nằm trong tay Trương Minh Côn, làm gì còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện khác. Mấy hôm nay cô suy đi nghĩ lại, dần dần cũng hiểu rõ một chuyện, dã tâm của Trương Minh Côn không chỉ dừng lại ở đây, nói không chừng ông ta còn rất nhiều kế hoạch mà mình không biết, có thể là ngay cả Chu Tuấn cũng không rõ.
Càng nghĩ như thế thì cô càng cảm thấy khó mà đi tiếp.
…
Vào một buổi chiều nọ, Ninh Mật đi học về, lúc bước xuống khỏi xe của Tiểu Lưu thì nhìn thấy xe của Lý Đông Phóng đang đậu trong ga-ra.
Cô vô thức thở phào nhẹ nhõm, cô không thể ầm ĩ thái quá với anh được, định vào nhà chủ động nói chuyện để hòa hoãn bầu không khí lúng túng giữa hai chú cháu.
Lâm Hựu đang ngồi trên sofa nghịch cần câu, trông thấy Ninh Mật thì cười, “Cháu gái về rồi đấy à.”
“Ồ, sao chú Lâm Hựu lại đến đây?” Ninh Mật chào hỏi qua loa.
“Tìm cháu tính sổ.”
“Hả?”
“Vu Thiến, toang rồi.”
“Vì sao?”
“Thì vụ hôm câu cá chứ gì nữa.”
Ninh Mật không hề nghi ngờ tính chân thật của chuyện này, kinh ngạc, “Không thể nào.”
Anh ta than thở, “Phụ nữ đúng là khó hầu hạ, già mồm.”
Hai người đang nói chuyện với nhau thì Lý Đông Phóng từ trên lầu bước xuống, trong tay anh cầm áo khoác, dường như định cùng Lâm Hựu đi ra ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi quay sang nói với Lâm Hựu, “Chú sai rồi, chuyện già mồm này không phân biệt nam nữ.”
Lâm Hựu nghe cô nói cứ cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn Lý Đông Phóng, không rảnh để hỏi đến cùng, thu dây câu lại, “Bọn chú định đi câu cá, đổi sang địa điểm khác. Cháu gái chuẩn bị đồ rồi đi luôn nhé?”
Trong lòng Ninh Mật rục rịch, đang định đáp “vâng” thì đã bị Lý Đông Phóng cướp lời, “Dạo này con bé bận lắm, đâu có rảnh đi câu cá với cậu.”
Lâm Hựu vừa nghe đã thấy có gì đó sai sai, chuyển mắt sang nhìn Ninh Mật.
Ninh Mật bất mãn, cau mày nhìn Lý Đông Phóng.
“Ai bảo cháu bận, đúng lúc hôm nay cháu rảnh nè.”
Lý Đông Phóng không thèm ngẩng đầu lên, mỉa mai, “Sao, hôm nay không đi hẹn hò à?”
“Hẹn hò?” Lâm Hựu cảm thấy hứng thú hẳn, thêm mắm dặm muối, “Giỏi đấy cháu gái, mới chuyển trường được mấy bữa mà đã tìm cháu rể cho mấy chú rồi đấy à.”
Dù mặt Ninh Mật có dày cách mấy cũng sợ Tôn Tú Ngọc và Lý Nguyệt nghe rồi tưởng thật, cô lúng túng giải thích, “Đâu có, đâu có… cháu nói đùa với chú thôi…”
Lý Nguyệt bước ra từ phòng của ông cụ, bây giờ ông đã chuyển xuống ở lầu một, giảm bớt phiền phức lên lên xuống xuống.
Nửa tháng nay Lý Nguyệt luôn ở nhà chăm sóc ông cụ, nhưng Trương Minh Côn lại hiếm khi xuất hiện. Nói đến chữ hiếu, Ninh Mật quả thật bội phục người cô này, gia giáo tốt, nói chuyện có văn hóa, không ai tìm ra được lỗi sai của bà, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là ánh mắt không tốt, lại lấy Trương Minh Côn mặt người dạ thú này, đúng là đáng tiếc.
Lý Nguyệt nhìn đồ để trên bàn trong phòng khách, nhíu mày lại, “Lại định đi câu cá à?”
Lý Đông Phóng đáp, “Có một người bạn từ Hong Kong đến, đang ở làng du lịch hồ Tề Uyển, bọn em hẹn nhau câu cá.”
Bà gật đầu, “Thế thì đi nhanh đi, lề mề nữa là trời tối đấy.”
Lâm Hựu trả lời, “Tại bọn em định câu đêm nên bây giờ mới đi ấy.”
Ninh Mật nghe là chuyện công việc nên cô không có ý muốn đi cùng, cô kéo ba lô xuống đi lên lầu, vừa xoay người thì nghe thấy Lâm Hựu gọi với theo, “Đi đâu đấy, sao còn không chịu dọn đồ lẹ lẹ rồi đi nè.”
Ninh Mật nhìn Lý Đông Phóng, anh không nói gì, cô do dự đáp, “Cháu không đi đâu.”
Lý Nguyệt biết bọn trẻ thích náo nhiệt, bà nói ngay không cần nghĩ, “Đi theo chú út chơi đi, mọi người đều là bạn, thêm cháu vào cũng không sao.”
Lâm Hựu dặn dò, “Mang theo áo khoác nào dày dặn ấy, bọn chú chờ cháu trong xe. Lửa trại bắt đầu lúc bảy giờ đó.”
Nghe có vẻ rất thú vị, Ninh Mật là một người khá tự do, không chịu nổi khi ở nhà. Hồi xưa khi còn ở chỗ Chu Tuấn, có khi nửa tháng cũng không được ra ngoài. Những lúc cô không chịu nổi sẽ đến con đường lát đá bên cạnh đi dạo, nhìn mảnh rừng rậm rạp bên ngoài mà thất thần.
Ban đêm rất ít xe chạy qua, chỉ cần có một chiếc chạy ngang qua, cô sẽ nhìn theo chiếc xe thật lâu, vừa nhìn ánh đèn ở đuôi xe vừa nghĩ, trong đêm tối thế này, tài xế định chạy về nhà hay chỉ vừa mới rời khỏi nhà, nhà họ có ở có gần đây không hay là ở rất xa, trong nhà có phải còn có vợ con đang chờ, có phải người đó cũng đang phiền não giống cô không.
Bây giờ cô đang ngồi trong xe của Lý Đông Phóng, Lâm Hựu lái xe, còn cô và Lý Đông Phóng cùng ngồi ở băng ghế sau.
Suốt đường đi anh không nói gì, chỉ khi chạy qua ngã từ mới nhắc Lâm Hựu, “Chỗ này có hai lối rẽ trái, cậu đừng có rẽ nhầm đấy.”
Ninh Mật trộm liếc nhìn anh.
Lâm Hựu lại trả lời, “Hôm nay anh không vui à?”
Anh lại phủ nhận, “Vui để dành lát nữa dùng.”
Lâm Hựu cười, nhìn Ninh Mật qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên anh ta nhớ đến chuyện gì đó, nhắc cô, “Quên nói với cháu, tối nay chúng ta không về nhà.”
Ninh Mật đang buồn ngủ, nghe thấy thế thì mừng rỡ không thôi, cơn buồn ngủ cũng mất sạch, “Gì ạ? Không về ư?”
“Đúng vậy.” Lâm Hựu đáp, “Chúng ta ở lại làng du lịch.”
Cô mất tự nhiên, “Chỉ có mình cháu là con gái thôi ư?”
“Có thím cháu nữa.”
“Thím ư?” Ninh Mật vô thức nhìn sang Lý Đông Phóng, thím ở đâu ra? Không hiểu sao lòng cô bỗng siết lại.
“Là Vu Thiến.” Ông nội ở bên cạnh cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Không phải đã chia tay rồi ư?” Cô nhìn về phía ghế lái, “Được lắm, cháu còn tưởng chia tay thật rồi.”
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cứ cho là Lý Đông Phóng không bày tỏ trực tiếp, cô có thể cảm nhận được bây giờ đã khác, tựa như khi tiếp xúc với người khác, một người vốn dĩ đang nói nói cười cười, bỗng nhiên có một ngày đối phương không để ý đến mình nữa, cô sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
Tính cách Ninh Mật có nhiều khiếm khuyết, cô không thích giận dỗi với người mà mình gặp mặt mỗi ngày, nếu mà thế thì cô sẽ chết vì nghẹn mất. Có lẽ vì đã quen với việc nhìn mặt người khác mà nói chuyện, và lòng nhân nhượng vì toàn cục, nên cô rất nhạy cảm, liên tục tìm cơ hội thích hợp để chủ động lấy lòng, lại càng không gây thù với ai.
Đông Đài nam không dựa vào nam, bắc cũng không dựa vào bắc, cho nên từ trước đến nay, ngành du lịch phát triển khá chậm. Cô ở Đông Đài đã nhiều năm, nhưng không hề biết ngoại thành phía bắc lại có hồ Tề Uyển. Phong cảnh khá đẹp, tuy là hồ nhân tạo, bãi cát cũng nhân tạo nốt nhưng lại có nét riêng.
Trời bây giờ đã bắt đầu sụp tối, tối thì vẫn chưa tối hẳn, đèn đường vẫn chưa được bật.
Ninh Mật theo bọn họ xuống xe, đi theo đường nhỏ ra bãi cát, trên đường đi có đầy đá vụn, cô không nhìn rõ đường nên chỉ có thể bước đi chầm chậm, cũng may cô không thấp, bình thường đều mang giày đế bằng, thành ra bây giờ lại khá là tiện.
Lâm Hựu vịn lan can bước đi, vẻ mặt lộ ra sự ngại ngùng, “Lần đầu đến đây, hình như chúng ta đi lộn đường rồi, đằng trước có cây cầu nhỏ, chắc là đi từ đó sang đấy.”
Lý Đông Phóng đáp, “Lúc nãy tôi đã nói không phải rồi, ai bảo cậu không tin.”
Ninh Mật cúi đầu nghe hai người họ nói chuyện, lúc bấy giờ mới phát hiện ra trên tay Lý Đông Phóng xách hai chai rượu vang, bên ngoài được gói lại bằng giấy vàng, chỉ lộ ra phần miệng chai màu đen.
Anh đưa ly cho Lâm Hựu cầm, quay lại đưa tay cho cô.
Ninh Mật sửng sốt.
Cô nắm chặt tay anh rồi leo lên, tay phải của anh vừa ôm một cái đã bế cô đi xuống.
Ninh Mật hoảng loạn vài giây, chân cô cong lên, đáp xuống mặt đất, trong nháy mắt, cánh tay Lý Đông Phóng vừa giơ lên, cô lại bị anh kéo lại, lần này cả người cô đều dán chặt lên người anh, mái tóc xõa rối tung che mất tầm mắt của cô.
Cô vội vàng vén tóc lại, cúi đầu lui về phía sau.
Cô vừa giãy giụa, Lý Đông Phóng đã buông tay ra, nhìn Lâm Hựu không phát hiện ra điều gì bất thường. Cảm xúc trên tay khá tốt, rất đáng để hồi tưởng lại, ánh mắt vô thức quét xuống eo cô vài lần.
Bình thường cô mặc đồ theo phong cách sinh viên, không phải quần jeans, áo thun trắng thì là áo hoodie, giày đế bằng, thỉnh thoảng cô cũng mặc váy liền nhưng đa phần là lụa trắng hoặc là váy hoa, tất cả toát lên vẻ ngây thơ non nớt. Anh nhớ lại, chỉ có bộ lễ phục lần đầu tiên cô đến nhà họ Lý là vừa mắt nhất, hợp gu nhất.
Lâm Hựu quay đầu lại, quan tâm hỏi, “Hai người có sao không?”
Ninh Mật cứ tưởng Lý Đông Phóng sẽ giải vây, không ngờ anh lại không có động tĩnh gì, chỉ đành tự mình nói, “… Vừa nãy cháu bị trật chân. May mà có chú út đỡ lại, nếu không là tiêu rồi.”
Lâm Hựu không hỏi nhiều, nhìn cây cầu gỗ trước mắt, “Tôi qua đó trước đây, hai người cứ từ từ mà đi, Vu Thiến đến lâu rồi, tôi sang đó đón cô ấy.”
Anh ta nói xong thì định xách rượu vang theo, đi được vài bước lại nhớ đến trong tay còn cầm rượu, thế là quay trở về đưa lại cho Lý Đông Phóng.
Bây giờ chỉ còn lại hai người, Ninh Mật bối rối một hồi, quay lại hỏi anh, “Tối nay không về thật ạ? Mấy chú định chơi cả đêm à?”