Tiên Võ Đế Vương

Chương 107



Trên chiến đài, Tề Hạo bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài, sau đó, tiếng động mạnh vang lên và cơ thể Tề Hạo ngã dụi xuống đất làm chiến đài nứt lìa.

Có điều khi hắn đứng dậy thì khoé miệng lại mang theo nụ cười tàn nhẫn: “Diệp Thành, ngươi cuối cùng cũng không thể đánh bại ta”.

Nghe vậy, Diệp Thành đang định sát phạt tới trước thì cau mày. Hắn nhận ra chân khí chảy trong cơ thể mình đều bị một sức mảnh khủng khiếp trói buộc, đến cả vùng đan hải cũng bị cấm cố.

“Thiên Linh Chú”, Diệp Thành nhìn vào cánh tay và nhận ra trên cánh tay hắn bị dính một đạo hoàng phù màu vàng, và từ từ thâm nhập vào cơ thể hắn. Nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Thiên Linh Chú sao?

“Là Thiên Linh Chú”, các đệ tử bên dưới đều ngỡ ngàng. Thiên Linh Chú quý giá như vậy, không ngờ Tề Hạo lại có phù chú này.

“Chân khí bị cấm cố, Diệp Thành không còn khả năng phản kháng”.

“Lần này không bị thua tiền rồi”.

“Hoá ra Tề sư huynh đã có kế hoạch từ trước”, người của Nhân Dương Phong thở phào nhẹ nhõm, cuộc đại chiến tiếp theo không phải lo nữa rồi.

“Tề Hạo, mẹ kiếp, đúng là loại mặt dày”, tại hiện trường, cũng chỉ có mình Hùng Nhị là lớn tiếng mắng chửi: “Đấu với một tên ở cảnh giới ngưng khí mà còn dùng tới Thiên Linh Chú, ngươi còn có thể hèn hạ hơn được nữa không?”

Có điều Tề Hạo lúc này sao có thể nghe nổi những lời Hùng Nhị nói. Cơn phẫn nộ lấp đầy tâm trí hắn. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là đánh bại Diệp Thành bằng mọi giá.

Phía đối diện, Diệp Thành mặt lạnh như hàn băng.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn trúng Thiên Linh Chú, và là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khủng khiếp của Thiên Linh Chú. Dựa vào thực lực lúc này của hắn thì tuyệt đối không thể phá được phù chú này.

“Chân khí bị cấm cố, Diệp Thành không thể đánh bại được Tề Hạo”.

Ánh mắt Diệp Thành tối sầm cả lại, vùng đan hải bị cấm cố có nghĩa là chân hoả cũng bị chặn lại, cho dù cơ thể hắn có khoẻ mạnh rắn rỏi, cho dù khả năng chiến đấu thực tế của hắn có vượt trội thế nào đi nữa thì trong tình cảnh không có chân khí, hắn tuyệt đối không có khả năng chiến thắng.

Ha ha ha…

Phía đối diện vang lên điệu cười tôi độc không chút kiêng dè của Tề Hạo.

“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, Tề Hạo rút thanh kiếm sắc lẹm ra, từ từ đi tới. Hắn không vội ra tay mà muốn từ từ tận hưởng cái cảm giác sung sướng khi trông thấy Diệp Thành tức tối mà chẳng thể làm được gì.

“Ai sống ai chế còn chưa biết được”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn lại một lần nữa có sự chuẩn bị cho cuộc đại chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.