Tiên Võ Đế Vương

Chương 164



Chương 164

Rầm!

Sau tiếng nổ vang trời, cả cơ thể Lã Chí đều bị bật nhào ngay ra khỏi đỏ.

“Thiên Linh Chú, hắn là người của Hằng Nhạc Tông”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ, dù gì thì cô cũng không thể ngờ người muốn giết mình ở Thanh Vân Tông, còn người cứu mình lại ở Hằng Nhạc Tông, và cả hai tông này đều là môn phái đối địch với Chính Dương Tông.

“Thiên Linh Chú, tốt lắm”, Lã Chí phẫn nộ, hắn cố gắng lật người sau đống đá vỡ vụn, toàn thân bị nổ đến mức máu tươi đầm đìa, đầu tóc rối bời, khuôn mặt tôi độc khiến người ta phát sợ, trông giống như ác quỷ chui từ dưới địa ngục lên vậy.

“Trúng Thiên Linh Chú mà còn có thể đứng dậy”, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên, thầm nhủ cảnh giới Chân Dương thật mạnh.

“Chết cho ta”, phía đối diện, Lã Chí sử dụng binh khí, một bảo tháp bay ra từ giữa hai đầu lông mày của hắn, cứ thế biến to lên thành một trượng, bảo tháp có màu vàng kim, phát sáng tứ phương khiến Diệp Thành bị chèn ép đến mức lảo đảo lùi về sau.

Đây chính là khoảng cách giữa cảnh giới ngưng khí và chân dương.

Cái gọi là binh khí chỉ có tu luyện tới cảnh giới Chân Dương mới có thể ngự động được, vì binh khí mà người ở cảnh giới ngưng khí và nhân nguyên có thể điều động được chỉ có chân khí, còn cảnh giới Chân Dương lại có thể điều động được cả linh lực, còn binh khí kia chỉ có thể dùng linh lực để ngự động.

Chân khí và linh lực căn bản không cùng một đẳng cấp, tu vi đạt tới cảnh giới Chân Dương mới có thể luyện chân khí thành linh thực, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Diệp Thành yếu thế hơn rồi.

Diệp Thành cố gắng đứng thẳng. Bảo tháp của Lã Chí với khí tức lớn mạnh khiến hắn có một cảm giác như đang gánh lên vật nặng tựa ngàn cân.

“Mở cho ta”, sau tiếng hét, Diệp Thành thoát khỏi sự áp chế của bảo tháp.

“Dám coi thường áp chế của binh khí”, không chỉ Lã Chí, Cơ Tuyết Băng ở xa cũng kinh ngạc.

“Chân hoả hiện”, sau tiếng hét, Diệp Thành triệu gọi chân hoả, ngưng thành roi lửa dài, cứ thế quật vào mặt Lã Chí.

“Hắn còn có chân hoả?”, Cơ Tuyết Băng lại một lần nữa phải á khẩu.

“Còn có chân hoả?”, sau khi bị quật một roi, Lã Chí không những không phẫn nộ mà ngược lại còn bật cười tôi độc: “Tiểu tử của Hằng Nhạc Tông, đợi ta giết được ngươi thì chân hoả của ngươi sẽ là của ta”.

“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh ấy không đã”, Diệp Thành lạnh giọng, sau đó hắn đạp ra Tốc Ảnh Thiên Hoan, chỉ mất hai ba bước đã tới trước mặt Lã Chí.

Vì tốc độ quá nhanh nên Lã Chí không thể kịp dùng bảo tháp.

Vút!

Diệp Thành đã rút kiếm Xích Tiêu ra, chém ra một đạo kiếm mang màu đỏ gạch.

Phá!

Lã Chí hét lên, một tay tung chưởng vào kiếm mang kia.

Diệp Thành lại một lần nữa sát phạt tới, không có thanh Thiên Khuyết kia bên mình, tốc độ của hắn lại nhanh hơn, tàn ảnh phía sau hiện lên liên tiếp, lại thêm thanh Xích Tiêu sắc bén, không ngừng để lại vết máu trên người Lã Chí.

A….!

Lã Chí điên cuồng, khí thế của hắn lên cao, hắn ở cảnh giới Chân Dương sao có thể bị một tên ở tầng ngưng khí đánh cho thảm bại thế này.

Linh kính bảo tháp lại một lần nữa phát ra thần uy, khiến Diệp Thành lảo đảo, còn Lã Chí cũng nhằm chuẩn cơ hội, liên tiếp ra tay, nào đại ấn, chưởng ảnh, chưởng ấn đánh cho Diệp Thành lùi liên tiếp về sau, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, hắn ói ra máu không ngớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.