Tiên Võ Đế Vương

Chương 18



Chương 18

“Định đánh nhau sao?”

“Ngưng khí tầng một. Tên tiểu tử này dám đánh cả Triệu Long, ăn nhầm thuốc rồi thì phải”.

“Định tạo phản sao?”, một giọng nói nghiệm nghị vang lên, trưởng lão cai quản Nhiệm Vụ Các xuất hiện, giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm thấy rõ: “Nơi này là Nhiệm Vụ Các, không phải nơi để các ngươi giở thói ngang ngược, muốn đánh nhau thì tới Phong Vân Đài. Cút!”

Có trưởng lão ra mặt, Triệu Long đương nhiên không dám ngang ngược, đến cả Diệp Thành cũng phải ngoan ngoãn thu lại chân khí.

“Tiểu tử, sớm muộn cũng có ngày ta tính sổ với ngươi”, trước khi rời đi, Triệu Long còn bật cười lạnh lùng và không quên để lại một câu đe doạ Diệp Thành.

“Ta đợi xem”, Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng, chỉ nói một câu lững lờ sau đó quay người rời đi. Hắn đảo mắt nhìn những tấm ngọc bài rồi đi ra khỏi Nhiệm Vụ Các, thế nhưng hắn biết rằng, những ngày tiếp theo rất khó có thể tu hành một cách yên ổn.

Ra khỏi Nhiệm Vụ Các, Diệp Thành cứ thế đi thẳng xuống núi, khi đi qua tiểu linh viên, Diệp Thành rẽ vào thăm hai người phía Trương Phong Niên.

“Chỉ có hai người mới khiến con cảm thấy ấm áp, cho con thấy được bên cạnh con còn có người con cần bảo vệ”, Diệp Thành nở nụ cười, đi xuống núi linh, hắn chợt cảm thấy mong đợi về một khởi đầu mới tươi đẹp hơn. Hắn phải nỗ lực hơn nữa để bảo vệ người mà hắn cần bảo vệ.

Mười mấy dặm bên ngoài Hằng Nhạc Tông có một cánh rừng rậm toàn yêu thú, còn nhiệm vụ của Hằng Nhạc Tông chính là giết chết yêu thú và canh chừng nơi này.

Diệp Thành định hướng trước khi đi sau đó thắt chặt thanh Thiên Khuyết vào người, cứ thế đi về phía cánh rừng đầy yêu thú kia.

Sau một giờ đồng hồ, khi đứng trước cánh rừng già, Diệp Thành mới thở phào và dừng chân. Khu rừng rất rộng, cây cối um tùm cao vút lên tận mây xanh. Chỉ đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh và sự tàn khốc của nơi này.

“Phải làm việc thôi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sải bước vào khu rừng.

Hừm!

Diệp Thành vừa đi vào khu rừng liền nghe thấy tiếng gầm gừ của các loài yêu thú. Hắn tập trung cao độ, thận trọng đi vào sâu bên trogn. Hiện giờ không giống như xưa, trong cánh rừng tứ phía hiểm nguy rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu như là trước đây thì hắn cũng không dám có bất cứ sơ suất nào.

Sau nửa giờ đồng hồ, Diệp Thành mới dừng lại trước một mỏm đá. Đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, Diệp Thành phóng tầm mắt ra xung quanh và bị thu hút bởi linh thảo phát sáng ở đây.

Từng cây linh thảo phát ra ánh sáng tím, có linh khí bao quanh, được gọi với cái tên Tử Sâm Thảo, Diệp Thành hiểu rõ về loài cây này. Sau khi dùng, nó có tác dụng ổn định tinh thần, gạt bỏ những ý nghĩ đen tối.

“Vận may quả không tồi”, Diệp Thành tự nhủ nhưng không di chuyển luôn. Theo như hiểu biết của hắn thì chỉ cần nơi có linh thảo mọc thì nơi đó ắt có yêu thú.

Quả nhiên, khi Diệp Thành còn đang quan sát xung quanh thì bên trong rừng núi rậm rạp kia vang lên từng âm thanh sột soạt, tiếp sau đó còn có mùi máu tanh bay trong gió, đến cả mặt đất cũng có sự rung chuyển.

Đột nhiên, hai mắt Diệp Thành nheo lại. Chẳng mấy chốc, cây cối um tùm bắt đầu ngả rạp sang hai bên, một con vật to khổng lồ bổ nhào ra, nó phải cao hơn hai trượng, toàn thân cháy bừng lên ngọn lửa màu tím, trong đôi mắt đỏ ngầu kia hằn lên sự khát máu và hung tàn.

“Hoả Lang”, thấy con vật khổng lồ kia, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên cười lạnh lùng: “Ông đây đang tìm mày đấy”.

Hú!

Phía bên này, Hoả Lang rú lên, nó há cái miệng khát máu, phun ra ngọn lửa màu tím.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.