Tiên Võ Đế Vương

Chương 207



Chương 207

Ngay sau đó, một đạo linh quang phóng vút ra khỏi đỉnh lư, cứ thế ngưng tụ thành chữ “linh” huyền diệu trong không trung.

“Là cấp bậc Linh Giới”, thấy chữ “linh”, Từ Phúc vuốt râu, giọng nói rõ vẻ bất ngờ.

Diệp Thành thu lại bàn tay, hắn nhìn Từ Phúc hiếu kỳ mà hỏi: “Trưởng lão, phân biệt cấp bậc linh hồn lực là gì?”

“Linh hồn lực phân thành năm cấp, nhân giới, linh giới, huyền giới, địa giới, thiên giới”, biết Diệp Thành không hiểu gì về vấn đề này, Từ Phúc giải thích: “Có năm cấp linh hồn lực, tương ứng với năm tầng cảnh giới của tu sĩ, nhân giới tương ứng với ngưng khí, linh giới tương ứng với nhân nguyên, huyền giới tương ứng với chân dương, địa giới tương ứng với linh hư, thiên giới tưng ứng với không minh. Theo lẽ thông thường thì cấp bậc của linh hồn bằng với tu vi. Nhưng linh hồn lực của ngươi lại cao hơn tu vi một tầng”.

Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi có phải dùng qua đan dược bồi bổ linh hồn không?”

Nghe vậy Diệp Thành liền lắc đầu.

“Kỳ lạ”, Từ Phúc vuốt râu, ánh mắt rõ vẻ khó hiểu.

“Trưởng lão, còn có sự khác biệt sao ạ?”

“Đương nhiên có rồi, người có linh hồn lực cao thì khả năng lĩnh hội cao hơn người thường rất nhiều. Khi ngưng khí nguyên thần thì sẽ có điều kiện độc đắc”.

“Nguyên thần là gì cơ?”, Diệp Thành lại nhìn Từ Phúc hỏi.

Nghe vậy, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, trong mắt rõ vẻ kính nể, và mang theo suy tư hồi tưởng: “Cái gọi là nguyên thần cao hơn một tầng so với linh hồn, giống nhưng linh lực cao hơn một tầng so với chân khí. Chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Thiên Tịch thì mới có tư cách ngưng tụ nguyên thần, có nguyên thần thì mới có thể khiến nguyên thần thoát khỏi cơ thể xác thịt. Nguyên thần bất diệt thì cơ thể không chết, chính là đạo lý này”.

Diệp Thành xoa cằm, nói: “Nói vậy thì những tu sĩ dưới cảnh giới Thiên Tịch không thể ngưng tụ nguyên thần phải không ạ?”

“Cũng không chắc”, Từ Phúc lên tiếng: “trên đời này vẫn luôn xuất hiện kỳ tích. Người có thể ngưng tụ ra nguyên thần ở cảnh giới linh hư không phải không có, nhưng số lượng hiếm hoi, gần như bằng không”.

Nói tới đây, Từ Phúc ngưng lại một chút rồi mới tiếp: “Ta từng đọc trong một bộ cổ thư, có một chủng tộc thần bí lại cổ xưa, bọn họ được trời ban cho nguyên thần”.

“Đó là chủng tộc gì ạ?”

“Linh tộc”

“Linh…linh tộc”, Diệp Thành kinh ngạc. Hiện giờ hắn mới biết kiến thức của Từ Phúc uyên thâm thế nào.

“Linh hồn lực của ngươi cao hơn một tầng so với tu vi của ngươi hoặc có thể ngươi thật sự có khả năng ngưng tụ ra nguyên thần trước khi đạt tới cảnh giới Thiên Tịch”, Từ Phúc vuốt râu nhìn Diệp Thành hồi lâu.

“Vậy thì tốt quá ạ”, Diệp Thành cười nói.

Bên trong Linh Đan Các, Từ Phúc đã chuẩn bị nguyên liệu để luyện đan.

Đó là cây linh thảo, được Từ Phúc lấy ra hơn ba mươi loại, trong đó có rất nhiều loại mà Diệp Thành chưa bao giờ nhìn thấy.

Diệp Thành không khỏi suýt xoa, chỉ hơn ba mươi loại linh thảo này nhưng hắn có thể tưởng tượng ra quá trình luyện đan phức tạp thế nào, so với luyện đan, luyện chế linh dịch thật sự dễ hơn rất nhiều.

“Cái quan trọng nhất trong luyện đan chính là linh hồn lực, tiếp theo mới là kiểm soát ngọn lửa”, Từ Phúc vừa sắp xếp linh thảo vừa phổ cập kiến thức về luyện đan cho Diệp Thành.

“Ngươi có điều kiện ưu việt đối với việc luyện đan, vì linh hồn lực của ngươi cao hơn tu vi một tầng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.