Tiên Võ Đế Vương

Chương 310



Chương 310

“Đúng là vậy”.

“Vậy ngươi nói xem vi sư cần thưởng gì cho ngươi?”, Sở Huyên với khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt trong như nước hồ thu chớp chớp nhìn Diệp Thành đang lơ lửng trên cây.

Nghe vậy, Diệp Thành không khỏi ho hắng,: “Dù gì cũng phải thưởng cho con một bộ mật pháp gì chứ?”

“Ngươi nói sớm có phải tốt không, nói sớm ta đã đưa cho ngươi rồi”.

Nghe vậy, Diệp Thành thở dài. Chết tiệt, bà không nói sớm đi, nói sớm thì tôi đây đã có được mật pháp rồi, lấy mật thuật đó của bà tu luyện rồi chơi lại bà.

Đương nhiên, những câu này hắn chỉ dám nghĩ trong đầu, nếu như nói ra thì Sở Huyên chắc chắn sẽ khiến hắn sống không yên.

“Ta truyền cho ngươi cái này, thế nào?”, Sở Huyên tươi cười, sau đó cơ thể và dung mạo của cô thay đổi, trở thành thư sinh thanh thú, chỉ cần xoay người một lần mà hình thái và dung mạo đã thay đổi rồi, biến thành một lão đạo tiên phong đạo cốt.

Tiếp sau đó, Sở Huyên không ngừng biến hoá hình thái và dung mạo, lúc thì biến thành lão già, lúc biến thành lão già còng lưng, xoay người một cái liền trở thành thiếu nữ xinh đẹp hiền dịu.

“Thuật biến thân, ngươi có muốn học không?”, Sở Huyên trở về nguyên trạng, nhìn Diệp Thành mà hỏi.

“Con không muốn học”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi, không phải hắn không muốn học mà trong quá trình Sở Huyên biến đổi, hắn đã học được rồi.

Đây chính là khả năng bá đạo của Tiên Luân Nhãn, chỉ cần không phải là mật pháp gì cao siêu thì nó đều có thể diễn tiến phục chế lại, không biết Sở Huyên mà biết được Diệp Thành có khả năng này thì sẽ tỏ thái độ thế nào.

Câu trả lời của Diệp Thành rõ ràng khiến Sở Huyên bất ngờ, nên biết rằng đây chính là một bộ mật pháp mà cô ta lựa chọn kỹ lắm cho Diệp Thành rồi.

Trong mắt Diệp Thành có lẽ một người làm sư phụ như Sở Huyên thật sự không hề quan tâm tới đồ đệ nhưng thực ra cô rất quan tâm tới hắn, đêm hôm còn lôi Diệp Thành đến đây thực sự chỉ là để nói chuyện sao?

Đáp án đương nhiên là không rồi. Cô đương nhiên biết Diệp Thành sắp phải trải qua thử thách ở rừng hoang nên mới chọn cho Diệp Thành thuật biến thân, mục đích là để Diệp Thành có thể thay đổi được diện mạo từ đó thoát khỏi vòng vây của mấy người phía Khổng Tào.

Có điều điều khiến Sở Huyên phải bất ngờ đó là Diệp Thành không muốn học.

“Thuật biến thân chính là mật thuật thượng thừa trong mật pháp dị dung, vào rừng hoang, biến đổi hình thái và dung mạo có thể khiến ngươi dễ dàng thoát khỏi vòng vây của những người phía Khổng Tào, chê hả?”, Sở Huyên phát điên lên, hai tay chống hông, bộ dạng chỉ muốn cho Diệp Thành một trận.

“Không phải con không muốn học”, trông bộ dạng đó, Diệp Thành vội đáp lời: “Mật thuật biến thân này con cũng biết ạ”.

“Ngươi cũng biết?”, Sở Huyên sững sờ, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi.

Thấy thần sắc của Sở Huyên, Diệp Thành thầm nhủ mình phải ra tay rồi.

Vừa định thi triển thân thuật, Diệp Thành lại liếc nhìn sang dây thừng trói mình ở bên, hắn cười đắc ý: “Sư phụ ơi, người có thể thả con xuống trước được không, dây thừng này cấm cố chân khí của con”.

“Ta lại muốn xem xem ngươi có thể biến ra cái gì”, Sở Huyên lập tức vung tay thu lại dây thừng đang tế luyện.

Vừa được thả xuống, Diệp Thành lập tức sờ vào bên mặt sưng vù của mình, lúc này hắn mới giật giật cơ mặt, sau đó xoay tay, quay một vòng, cuối cùng không quên hét lên thật to và rõ ràng: “Biến”.

Đột nhiên, trên cơ thể hắn bốc lên khí trắng, hình thái và dung mạo cũng thay đổi từ giây phút này.

Hắn biến thành một gã đàn ông để râu quai nón, để vai trần, khuôn mặt hiểm ác, đôi mắt cũng trở nên hung tợn hơn, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn giống hệt như thật, trông rất có lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.