Tiên Võ Đế Vương

Chương 315



Chương 315

“Nói thừa, chỉ đợi mỗi ngươi thôi”, Hùng Nhị nhón chân đến, kéo Diệp Thành lại.

Ba trăm người xếp thành các đội, trưởng lão Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các có ở đây không? Diệp Thành đảo mắt nhìn và nhận ra bên cạnh mình còn có vài đệ tử của Địa Dương Phong, lúc này tên nào tên nấy nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu, nghiến răng ken két.

“Ngươi nhìn cái gì?”, Diệp Thành liếc sang một tên mặc đồ tím trong số đó.

“Nhìn ngươi thì sao?”, tên kia hất cằm.

“Được, đợi vào rừng hoang xem ta xử ngươi thế nào. Ta nhớ mặt ngươi rồi đấy”.

“Chỉ sợ ngươi có cái mạng vào mà không còn mạng ra khỏi đó thôi”, tên mặc đồ tím kia cũng chẳng vừa.

Các đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường giống hệt hắn, lần lượt nhìn Diệp Thành rồi nở nụ cười tôi độc như thể cũng nghe nói tới trong lần thử thách ở rừng hoang này còn có mấy người phía Khổng Tào do vậy bọn họ mới dám mạnh miệng như vậy.

“Ai xử ai cũng chưa biết đâu”, Diệp Thành cười nhạt.

“Lý trưởng lão đến rồi”, không biết là ai hét lên ngắt lời bọn họ.

Mọi người lúc này mới đứng thẳng lại, đội ngũ hỗn loạn lúc nãy được thay vào là hàng lối chỉnh tề, còn trên cao đài trước mặt bọn họ, thủ toạ Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các đang đáp xuống từ trong không trung.

Gừ!

Gừ!

Đêm khuya yên tĩnh không bóng người nhưng sóng âm dữ dội đằng sau Hằng Nhạc Tông kia lại không dứt.

Từ khi quen được với mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ này, Diệp Thành hoàn toàn chìm đắm vào nó, sau bao nhiêu lần thi triển, lại thêm có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn, hắn đã nắm được phần tinh tuý của bộ mật pháp sóng âm này.

Gừ!

Sau tiếng gầm, Diệp Thành mới hả ra một hơi mang theo tàn khí. “Có mật pháp này, khả năng thắng sẽ cao hơn”, Diệp Thành nhếch miệng cười đắc ý, hắn thầm nghĩ về thử thách tiếp theo trong rừng hoang, nhất định sẽ rất thú vị.

Sau một hồi điều hoà lại, Diệp Thành không hề chậm trễ, hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên.

Mặc dù là hình nộm nhưng Tử Huyên với một bên cánh tay bị mất lại có thần thái khác biệt, y phục của nó bay trong gió, dung nhan tuyệt sắc, dù chẳng hề thể hiện được tình cảm nhưng dưới ánh trăng, hình nộm này lại trông xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy.

“Một nữ tử xinh đẹp như vậy mà bị luyện hoá thành hình nộm quả là đáng tiếc”.

“Nếu như để người thân hoặc người ái một của mày nhìn thấy thì không biết họ sẽ đau lòng tới nhường nào.

Ấy!

Diệp Thành còn đang lẩm nhẩm thì đột nhiên nhận ra hình nộm nữ nhân Tử Huyên có thể hấp thu ánh trăng sáng trong và ánh sáng của các vì sao trên trời. Ánh trăng và ánh sao kia chỉ cần chiếu vào người Tử Huyên thì đều được nó hấp thu.

Trong chốc lát, Tử Huyên với nhan sắc tuyệt thế trông trở nên thuần khiết vô cùng.

“Chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành tiến lên trước đi vòng quanh hình nộm một vòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.