Tiên Võ Đế Vương

Chương 342



Chương 342

“Gặp lại sau nhé”, Diệp Thành khoát tay, chao đảo bước ra khỏi rừng hoang.

Lúc này, ở lối vào của rừng hoang có rất nhiều người đứng đợi, có người sốt ruột, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.

“Thời hạn ba ngày sắp kết thúc rồi”, có đệ tử nội môn liếc nhìn sắc trời, lên tiếng.

“Chuyện gì thế không biết, tên Diệp Thành đó sao còn chưa ra nhỉ?”

Hiện trường nhốn nháo, tiếng xì xào vang lên không ngớt.

“Không phải chứ?”, Tạ Vân xoa cằm: “Nếu như Diệp Thành bị giải quyết rồi thì mấy người phía Khổng Tào cũng phải ra đây rồi mới phải, hai ngày mà không thấy bóng dáng ai, bọn họ ở trong làm gì không biết?”

“Nào, nào, để ta tính xem nào”, Hùng Nhị giơ tay ra bày ra ra bộ dạng đang tính toán gì đó, vừa bấm đốt ngón tay vừa lẩm bẩm .

“Sao ta lại có dự cảm chẳng lành nhỉ?”, Hoắc Đằng gãi gãi đầu.

“Đợi đã, việc này quả thật rất khác thường”, Tề Nguyệt khẽ giọng, mặc dù cố bày ra vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn sốt ruột nhìn về lối ra.

So với bọn họ thì mấy người phía Tề Hạo lại nở nụ cười tươi rói: “Cho dù ngươi có mạnh đến mấy thì cũng không thể vào được nội môn đâu, có lẽ còn bị phế đi tu vi cũng nên. Cứ đợi đấy, sớm muộn thì ta cũng sẽ cho ngươi sống không bằng chết”.

Trên vân đoan, Sở Huyên ngồi không yên, thời gian ba ngày sắp hết, nếu như Diệp Thành còn không ra ngoài thì chỉ có thể đợi ở ngoại môn thêm ba năm.

“Tiểu tử nhà ngươi lần nào cũng khiến ta lo lắng”, Sở Huyên bực dọc nhìn về phía cửa ra, đôi bàn tay nắm lại chặt hơn.

“Sư muội, người nên ra thì sẽ ra thôi”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân coi như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhã thưởng rượu: “Nào, nào, nếm thử xem, đây là rượu ngon ta ủ cả trăm năm rồi đấy”.

“Muội không có tâm trạng”, Sở Huyên trợn mắt nhìn Đạo Huyền Chân Nhân: “Huynh là cái đồ đáng chết, nếu mà Diệp Thành không ra ngoài được thì huynh đợi đấy”.

Ôi chao…!

Nghe vậy, Đạo Huyền Chân Nhân chột dạ: “Liên…liên quan gì đến huynh chứ?”

“Có người ra rồi, có người ra rồi”, khi cả hai đang nói chuyện thì bên dưới có người hét lên.

Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra của rừng hoang.

Nơi đó có một bóng người lăn lê chạy ra, và người đó chính là Diệp Thành.

“Sư phụ, cứu con”, Diệp Thành vừa chạy vừa hét, cũng may vì chạy quá nhanh nên ngã vào vũng bùn, thế nhưng hắn không kịp lau bùn đi, cố gắng bò dậy chạy thục mạng ra ngoài.

“Ngươi còn biết ra ngoài à?”, Sở Huyên tức tối nói.

Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng cô nhẹ đi rất nhiều rồi. Có điều, sau khi nhìn thấy Diệp Thành, kể cả một người trước giờ vẫn bình tĩnh như Sở Huyên thì cũng không khỏi ngỡ ngàng, suýt chút nữa thì ngã vào hư không.

“Chuyện…chuyện gì vậy chứ?”

Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành, lúc này bọn họ mới phát hiện phía sau Diệp Thành còn có người, nên nói là có rất nhiều người, và nói chính xác hơn là có rất nhiều người không mặc y phục đang đuổi theo Diệp Thành như lũ chó điên.

Không sai, bọn họ đều là những đệ tử nội môn bị Diệp Thành chôn dưới hố, vì mê hương nên chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì đều bò ra khỏi hố chôn và chạy thục mạng đuổi theo Diệp Thành.

Phụt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.