Mười ngày gần đây Diệp Thành không hề bước chân ra khỏi nội đường.
Đợi tới đêm thứ mười một hắn mới mang theo bộ dạng lếch thếch đi ra khỏi Linh Đan Các.
Mười ngày nay, luyện đan thuật của hắn có sự tiến bộ rõ rệt và vì không ngừng luyện đan nên Linh Hồn Lực của hắn cũng mạnh lên nhiều.
Đêm khuya, Hằng Nhạc Tông lại chẳng hề yên tĩnh.
Diệp Thành bước đi và nhận ra trên mỗi tảng đá đều có đệ tử khoanh chân ngồi đó hấp thu linh khí.
“Chẳng nhẽ sắp lâm trận cọ sát sao?”, Diệp Thành nghĩ tới cuộc so tài ở ngoại môn cách đó không lâu, rất nhiều đệ tử có vẻ như cảm nhận được áp lực nên tới đêm rồi mà không hề nghỉ ngơi.
Có điều khi hắn vác theo thanh Thiên Khuyết đi tới thì vẫn kéo theo sự chú ý của không ít người, có trách thì trách mấy ngày nay danh tiếng của hắn đồn xa khiến người trong nội môn không ai không biết đến.
“Ngươi chính là Diệp Thành?”, đúng lúc này, có một đệ tử mặc áo bào trắng chặn đường Diệp Thành.
“Cảnh giới Chân Dương?”, Diệp Thành cau mày, hắn cảm nhận được tu vi của tên này.
Cảm giác đầu tiên tên này gợi cho Diệp Thành rất quen thuộc, nói thế nào nhỉ, hắn trông rất giống với tên Tề Hạo của Nhân Dương Phong, không cần nói cũng biết là người cùng gia tộc, nhất định có quan hệ huyết thống.
“Vị huynh đệ này, huynh có việc gì sao?”, Diệp Thành hỏi với giọng bình tĩnh.
Thấy thái độ đó của Diệp Thành, tên đệ tử kia cười ý tứ: “Vậy thì để ta giới thiệu với ngươi nhé, ta là Tề Dương của nội môn, còn nữa, là đường huynh của Tề Hạo Nhân Dương Phong”.
“Tề sư huynh từ nội môn tới đây không phải là chỉ tìm một tên ở cảnh giới Ngưng Khí như ta tính sổ chứ?”
Tề Dương nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn còn ghé tai Diệp Thành, khẽ nói: “Diệp Thành, tốt nhất cả đời này ngươi cứ ở Hằng Nhạc Tông đi, nếu không thì nhà họ Tề sẽ cho ngươi biết có một số người ngươi không đụng tới được đâu”.
“Huynh đang doạ ta sao?”, Diệp Thành liếc nhìn Tề Dương”.
“Đương nhiên”, Tề Dương cười gian giảo.
“Vậy ta đợi”.
“Đụng phải nhà họ Tề, ngươi xác định sẽ chết rất thảm đi”, lại lần nữa bật cười, Tề Dương phất vạt áo rời đi.
“Ai chết cũng chưa biết được đâu”, Diệp Thành cười nhạt rồi đi xuống núi.
Còn chưa vào tới cửa của Tiểu Linh Viên hắn đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng và tiếng hô gọi: “Nào nào, ăn đi, ăn nhiều một chút, chẳng mấy khi có được thức ăn ngon như vậy”.
Diệp Thành khẽ mỉm cười đẩy cửa bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh tên béo Hùng Nhị cầm theo cái bát sắt ăn lấy ăn để.
Ngoài Hùng Nhị ra thì còn có vợ hắn là Đường Như Huyên cũng đang ở đây, thêm cả Trương Phong Niên, Hổ Oa và linh thú Tiểu Ưng, mấy người cùng ngồi quây quần quanh cái nồi to bự.
Thấy Diệp Thành quay về, Hùng Nhị sáng mắt lên: “Tiểu tử, cơn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?”
“Nhớ ngươi thôi mà”, Diệp Thành đáp lại một câu sau đó phất vạt áo, tiện tay nhận lấy đôi đũa mà Hổ Oa đưa cho.
Hắn không khách sáo gì, cứ thế vớt từng miếng thịt trong nồi lên ăn.
Hi hi! Hùng Nhị lập tức đặt cái nồi trong tay xuống, đưa bàn tay còn hầm hập hơi nóng tới gần Diệp Thành: “Tiểu tử, có nhớ mang quà gì cho ta không đấy?”
Nhìn khuôn mặt hám của của Hùng Nhị, Diệp Thành có một cảm giác muốn đạp hắn đi, có điều hắn vẫn lấy ra một viên Hồi Huyền Đan đưa cho Hùng Nhị: “Đại ca thưởng cho ngươi đấy”.
Hùng Nhị cười tít mắt, sau khi nhận lấy, hắn lại giơ bàn tay múp míp của mình ra: “Còn vợ của ta nữa?”
“Có, đều có phần”, Diệp Thành nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu, sau đó lấy ra bốn viên linh đan.
Đường Như Huyên, Trương Phong Niên, Hổ Oa và đến cả linh thú Tiểu Ưng cũng may mắn có được một viên.
Trong Tiểu Linh Viên, mùi thịt thơm lừng xực mũi, mấy người ngồi quây quần giống như một gia đình thật đầm ấm.
Ăn cơm xong, Đường Như Huyên thu dọn bát đũa.
Hổ Oa thật thà đôn hậu cũng xắn tay áo giúp một tay.
Còn Diệp Thành và Hùng Nhị lại chúi đầu với nhau.
“Tiểu tử, nghe nói gì chưa, lần này ai mà thắng trong cuộc so tài ngoại môn xong thì vẫn phải trải qua thử thách mới vào được nội môn”, Hùng Nhị vừa xỉa răng vừa nói.
“Thử thách, thử thách gì?”, Diệp Thành tò mò.
“Giữa nội môn và ngoại môn có một cánh rừng hoang, đệ tử thắng trong cuộc so tài phải vượt qua cánh rừng này mới vào được nội môn.
Nghe cậu ta nói trong khu rừng này còn có trận pháp, có yêu thú và còn có hình nhân dị thường, những thứ này đều là chuyện vặt, nghe nói nội môn sẽ phái mười mấy đệ tử vào rừng hoang, tu vi của bọn họ mạnh nhất là cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, đệ tử ngoại môn phải đột phá được phòng tuyến của bọn họ mới được tính là thành công”.
“Ôi trời, chơi nhau à?”, Diệp Thành nghe xong mà tặc lưỡi: “Nội môn ăn no rảnh việc phải không? Lần thử thách này có khác gì khiến cho đệ tử vất vả lắm mới có thể chiến thắng sau cuộc so tài lại kiệt sức?”
“Nghe cậu ta nói đó là thử thách khả năng hợp tác của đệ tử, cuối cùng có đạt yêu cầu hay không thì phải xem biểu hiện”.
“Sao ta lại có một dự cảm chẳng lành nhỉ?”, Diệp Thành cau may.
Bài kiểm tra vào được nội môn của Hằng Nhạc Tông còn khó hơn ở Chính Dương Tông nhiều lần.
Đòi hỏi là đệ tử chiến thắng hàng nghìn người ở ngoại môn mới đủ tư cách vào rừng hoang, nhưng bài thử thách ở rừng hoang lại còn khó hơn cuộc so tài ở ngoại môn.
Đêm khuya, Hùng Nhị và Đường Như Huyên rời khỏi Tiểu Linh Viên.
Hổ Oa và Trương Phong Niên cũng đi ngủ, lúc này Diệp Thành mới lấy một món đồ trong túi đựng đồ ra.
Đó là một viên linh châu, trong viên linh châu này có phong ấn Thiên Tịch Đan.
Với thân phận là luyện đan sư khi nhìn Thiên Tịch Đan, Diệp Thành thật sự rất ngạc nhiên, đặc biệt là khi trông thấy sáu đường vân bị nứt trên đan dược, hắn lại trầm trồ mãi không thôi.
Với đạo hành hiện giờ của hắn thì con đường luyện chế ra linh đan sáu vân kia còn xa lắm.
Hắn hiểu rõ cuộc thi đấu ở ngoại môn tiếp theo cần hết sức thận trọng và phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực, không thể cứ tiêu hao sức lực lại dùng đến Hồi Huyền Đan được.
Còn Ngọc Linh Dịch lại khác, mặc dù công dụng của nó không bằng Hồi Huyền Đan nhưng dù sao cũng dễ luyện chế, thông thường chỉ cần chân khí thiếu hụt thì dùng tới Ngọc Linh Dịch là đủ.
Cứ cách vài ngày lại luyện đan để tích thêm kinh nghiệm nên Diệp Thành càng ngày càng thuần thục hơn.
Đêm khuya yên tĩnh, Tiểu Linh Viên thơm lừng mùi dược liệu.
Gần sáng, Diệp Thành mới thu lại chân hoả, còn từng bình Ngọc Linh Dịch được luyện chế ra cũng đều được hắn trút vào trong bình hồ lô Tử Kim.
“Đủ ta dùng trong thời gian dài”, Diệp Thành lắc lắc bình hồ lô Tử Kim và nở nụ cười mãn nguyện..