“Thị Huyết Diêm La cũng có nửa viên”, Diệp Thành trầm ngâm, dường như đã hiểu ra một số chuyện: “Chẳng trách ngày hôm ấy Thị Huyết Điện lại tấn công Thiên Tông thế gia trên diện rộng, một trong những mục tiêu hẳn là nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan trong tay Thiên Tông Lão Tổ”.
“Nếu trong tay Thiên Tông Lão Tổ có nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì chuyện này dễ rồi”, Diệp Thành xoa cằm, trong lòng đã bắt đầu suy tính một số chuyện, đó chính là ngày mai sau khi Thiên Tông thế gia chuyển tới đây, hắn sẽ mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan đó về nghiên cứu kỹ lưỡng.
“Ngươi cầm đan phương trước đi, ta sẽ đi tìm nửa sau”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ thì Vô Nhai Đạo Nhân đã nhét đan phương cho hắn: “Lời ta nói vẫn có hiệu lực, ta sẽ làm khách khanh trưởng lão cho Viêm Hoàng của ngươi”.
“Đó là đương nhiên”, Cổ Tam Thông ở bên cạnh nói chen vào, sau đó ngồi lại gần Diệp Thành, chọc tay vào người hắn, nháy mắt cười gian: “Nghe nói ngươi trói con gái cưng của Sở Thương Tông à?”
Diệp Thành vốn đang suy nghĩ, nghe thấy lời này bất giác ho khan một tiếng: “Con đâu biết lại là người đó!”
“Tiểu tử ngươi đúng là không biết tốt xấu”, Vô Nhai Đạo Nhân bĩu môi: “Không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn làm con rể của Sở Thương Tông, ngươi thì hay rồi, thẳng thừng từ chối người ta.
Ta gặp nha đầu Sở Linh Ngọc đó rồi, huyết mạch bá đạo, thực lực vô song! Kết phu thê nó là may mắn lắm đấy!”
“Chuyện duyên phận không nên ép buộc thì hơn”, Diệp Thành ngoáy tai: “Hơn nữa lấy một người vợ hung hãn như thế, con sợ nói lời nào không vừa ý vợ sẽ bị đánh chết”.
Xuỳ!
Vô Nhai Đạo Nhân không cho là đúng.
Cổ Tam Thông ở bên cạnh thì vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc, đầy ẩn ý sâu xa: “Ta vừa nghe nói Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện, Viêm Hoàng sau này sẽ náo nhiệt lắm đây”.
Diệp Thành nghe câu này mà khoé miệng co rút.
Đương nhiên hắn hiểu ý trong lời Cổ Tam Thông, vừa nhìn là biết Sở Linh Ngọc thuộc kiểu hung hãn, nếu chuyển đến Viêm Hoàng, nửa đêm đi ngủ hắn vẫn phải mở nửa con mắt, nếu không bị người khác lẻn vào bóp ch3t lúc nào cũng không biết.
“Nếu Sở Thương Tông gả Sở Linh Ngọc cho ta, chắc chắn ta sẽ đồng ý…”, Vô Nhai Đạo Nhân sờ cằm.
Lão ta vừa dứt lời, Diệp Thành và Cổ Tam Thông đều tránh sang một bên, quan sát lão ta một lượt từ đầu đến chân, trong mắt hai người đều là vẻ khinh thường.
Gả cho ông? Không biết xấu hổ à?
Ông là người cùng thế hệ với Sở Thương Tông mà còn muốn lấy con gái người ta, da mặt ông dày thật đấy! Cho dù ông gọi Sở Thương Tông một tiếng nhạc phụ, ông ấy cũng không dám đồng ý!
Diệp Thành quan sát một hồi rồi bất giác nhìn sang Cổ Tam Thông bên cạnh, trong mắt viết rõ mấy chữ: Người tìm ở đâu ra một tên rẻ rúng như này vậy?
Cổ Tam Thông cũng rất lúng túng, không ngờ Vô Nhai Đạo Nhân lại không biết xấu hổ đến vậy, khiến cho ông ta cũng thấy mất mặt, nếu để Sở Thương Tông nghe thấy lời vừa rồi của lão ta, thiên hạ không loạn mới lạ.
Khụ khụ!
Bị Diệp Thành nhìn như thế, Cổ Tam Thông ho khan, sau đó đứng dậy: “À, ta ra ngoài đi dạo đây”.
“Ta cũng đi”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng đứng dậy, chẳng thèm quan tâm Cổ Tam Thông có đồng ý không, lão khoác tay lên vai ông ta một cách rất hồn nhiên, không biết liêm sỉ.
“Cút ra, lão tử không quen ngươi”.
“Này, lão tử đâu có trêu chọc gì ngươi”.
Sau khi hai người đi, Diệp Thành lại cẩn thận nghiên cứu đan phương.
.