A…..!
Trên hư không, tiếng gào thét của Diệp Thành vang lên không ngớt.
Tên này đúng là mạnh mẽ bất thường, có thiên kiếp lôi hải trợ uy nên hắn chẳng có gì phải kiêng dè, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn đuổi từ nam tới bắc, từ tây sang đông, cảnh tượng này đúng là vô thiên vô pháp.
“Ra vẻ được đấy”, Thái Hư Cổ Long dưới lòng đất nhàn nhã lên tiếng.
Advertisement
“Ôi trời”, khi nghe tin tức này, chư vị ở thành cổ Thiên Thu lập tức nhảy dựng lên.
“Hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, có cần súc sinh tới mức vậy không?”
“Thời khắc chuẩn bị dịch chuyển rồi”, lúc này, lão tổ của các thế lực ở Đại Sở đều hạ mệnh lệnh này, tất cả đều biết Diệp Thành là tên mặt dày, nếu như chỉ cần không để ý mà sát phạt đến thì đúng là náo nhiệt.
“Cái gì? Tần Vũ độ kiếp? Còn kéo theo cả đám người độ kiếp?”, tin tức này nhanh chóng được truyền khắp Bắc Sở.
“Lại…lại độ kiếp?”, chỉ cần là người nghe tin này thì khoé miệng đều giật giật.
Đặc biệt là những người ở Bắc Chấn Thương Nguyên, người nhà họ Viên, sau khi nghe tin bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đều đã từng trải qua thiên kiếp nên cho dù không tận mắt chứng kiến mà chỉ nghe nói thì bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm.
“Chẹp, chẹp…”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, khi nhìn thấy cảnh tượng vô thiên vô pháp này, Phục Nhai tặc lưỡi, “ta đã bao năm rồi chưa chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này rồi”.
“Lấy thiên kiếp phá địch là một cách làm không tồi”, ở bên, Đông Hoàng Thái Tâm đang nhàn nhã sửa móng tay cũng lên tiếng, “chỉ là không biết sau thiên kiếp này hắn có làm loạn thế này được nữa không?”