Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, Diệp Thành đã mất hai tay lại lần nữa loạng choạng bò dậy, đến đứng còn không vững.
Liều mạng giết chết bốn thần thú sấm sét, hắn đã sức cùng lực kiệt.
“Đừng sợ, tiếp tục giết nó đi”, lúc này giọng của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong đầu hắn, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng cương quyết: “Thiên kiếp đại diện cho ý chí chiến đấu của đất trời, là uy nghiêm của đất trời. Ngươi càng sợ thì nó càng ngang ngược, đối đầu với thiên kiếp thì phải có ý chí bất diệt. Nghe lời ta, tiếp tục tấn công, dùng sự bất khả chiến bại của ngươi đập chết nó đi”.
Advertisement
“Ý chí bất diệt, bất khả chiến bại”, Diệp Thành lẩm bẩm, sau đó hai mắt hắn lóe lên tia sáng vàng sắc bén.
Giết!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn lại lần nữa bay lên trời như một đạo thần mang màu vàng, xuyên thẳng vào màn đêm, dưới lôi kiếp ngút ngàn, trông hắn yếu ớt nhỏ bé như một con kiến, cơ thể bị đánh máu thịt tung toé.
“Trái tim của ta bất tử, thân thể của ta bất diệt”, tiếng gầm thét kiên cường hoà cùng với sấm sét, Diệp Thành đã mất hai cánh tay, hắn đành dùng đầu chống lại sấm sét.
“Tiểu tử này…”, Thái Hư Cổ Long ở nơi cách xa vạn dặm, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành nghịch thiên dùng đầu chống lại thần thú, cảnh tượng máu me này khiến nó rất cảm động.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người phía dưới dù là khán giả hay người đuổi giết Diệp Thành đều sững sờ.
Đoàng!