Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1437: “Ngươi vẫn chưa chết?



Thấy vậy, Diệp Thành thẫn thờ, trước đó hắn chỉ quan tâm nói chuyện với Thái Hư Cổ Long.



Lại nhìn sang ba kẻ mặc huyết bào và nữ tử mặc đồ tím kia, vẻ mặt bọn họ đúng là kì lạ, trong ánh mắt viết rõ câu: Nhà ngươi chui từ đâu ra vậy, vừa xuất hiện là tự nói một mình, không biết nhìn xem chúng ta là bốn người đang sống sờ sờ ra đây sao?



A ha ha ha…!



Diệp Thành cười ái ngại: “Thất lễ, thất lễ rồi, mắt ta không được tốt cho lắm, mọi người cứ tiếp tục đi”.

Advertisement



Nói rồi Diệp Thành lại lần nữa cười trừ, quay người toan rời đi.



“Đứng lại”, một kẻ mặc huyết bào cười u ám, đôi mắt mang theo u quang nheo lại nhìn Diệp Thành, khi trông thấy mặt nạ quỷ minh và chữ “thù” trên trán Diệp Thành, đôi mắt hắn ta chợt như có ngọn lửa bùng cháy.



“Tần Vũ”, một kẻ mặc huyết bào khác cũng nhận ra, vả lại cũng lên tiếng, đôi mắt sáng cả lên.



“Ngươi vẫn chưa chết?”, kẻ mặc huyết bào thứ ba bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc đến kinh người.



“Dưới Khoáng Cổ Thần Phạt mà còn không chết”, phía này, nữ tử mặc đồ tím tỏ vẻ kinh ngạc như thể cũng biết sự việc vừa xảy ra trước đây vài ngày, sát thần Tần Vũ bị vây bắt, chết dưới chính thiên kiếp của mình.



“Mọi người biết ta?”, Diệp Thành nhìn bốn người còn lại với vẻ mặt bất ngờ.



“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi”, một kẻ mặc hắc bào bật cười tôi độc.



Ừm!



Diệp Thành tuỳ hứng đáp, hắn hất đầu toan bỏ đi.



Thế nhưng đúng lúc hắn vừa nhấc chân lên thì một bàn tay huyết sắc vươn về phía mình.



Mẹ kiếp, còn muốn đánh lén.



Diệp Thành từng trải qua hàng trăm trận chiến nên phản ứng rất nhanh, chỉ có hắn đánh lén người khác chứ rất ít khi bị kẻ khác đánh lén.


Diệp Thành quay phắt người tung ra một đấm sau đó nhìn cả ba người kia với ánh mắt đầy hứng thú: “Ta nói này, lão tử không đụng đến các ngươi mà các ngươi làm vậy thì rất dễ bị đánh chết lắm đấy”.

“Sát thần Tần Vũ quả nhiên không hề đơn giản”, một kẻ mặc huyết bào trong đó liếm liếm miệng, ánh mắt tham lam: “Máu của Hoang Cổ Thánh Thể đúng là kì diệu, nếu như có thể bắt hắn về thì Chủ Thượng nhất định sẽ rất thích”.



“Vốn dĩ ta muốn về nhà ngủ một giấc nhưng thấy các ngươi không muốn nghỉ ngơi thì ta thấy ta cần phải cho các ngươi được vận động rồi”, Diệp Thành nói rồi rút Bá Long Đao ra sau đó hắn hả hơi lên thanh đao, không quên dùng vạt áo lau đi thanh đao.



“Ta thích người tự tin”, một kẻ mặc huyết bào cười u ám.




Giây phút sau đó, hắn liền xuất hiện trước mặt Diệp Thành, giơ tay tung ra một chưởng.



Gừ!



Ngay lập tức, bên trong rặng núi liền có tiếng gầm mạnh mẽ vang lên, tiếng gầm này còn mang theo uy thế mạnh mẽ, mang theo tiếng gằn của rồng, vô cùng bá đạo khiến cho từng ngọn núi sụp đổ.



Phụt!



Tiếp đó liền có tiếng phun ra máu.



Lại nhìn cảnh tượng lúc này, tên mà trước đó tung chưởng về phía Diệp Thành thì lúc này lại đang lảo đảo, đôi mắt chỉ nhìn thấy toàn sao là sao, đứng còn không vững.



Hắn có thể đứng vững mới lạ, hắn tấn công Diệp Thành từ chính diện nhưng không thể nào ngờ nổi Diệp Thành lại phản ứng nhanh như vậy, bị tiếng rồng phẫn nộ ép cho tới mức bay đi.



“Muốn ra vẻ thì phải có đủ tư cách”, Diệp Thành vung tay, nhân lúc tên kia còn đang trong trạng thái hôn mê thì hắn đã vung đao sát phạt tới, không nói thêm lời nào, cứ thế chém ngang một đao.



“Ngươi đúng là muốn tìm đến cái chết”, đúng lúc này, một tên khác mặc hắc bào đã vung tay, một tay tung đại ấn, một tay hiện lên u mang.



Phụt! Phụt!



Âm thanh của tiếng phun máu liên tiếp vang lên, một đao của Diệp Thành trảm vào đầu tên kia nhưng hắn cũng bị trọng thương, phần ngực bị đâm vào chảy máu, cả thánh thể cũng biến dạng.

Cảnh này thật sự không ai ngờ tới, đến cả nữ tử mặc áo tím ở bên cũng không ngờ Diệp Thành lại không hề phòng ngự, ngươi đánh mặc ngươi, ta giết việc ta.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.